Tiểu Nhan gật đầu. Nghĩ đến cô ngồi đợi trong phòng tiếp khách đến mức ngủ thiếp đi mất, Hàn Thanh nhìn bát mỳ trong tay cô, hờ hững giải thích: “Tôi không kén ăn.”
Ý chính là tôi không để ý ngon hay không, tôi có thể ăn.
Tiểu Nhan tất nhiên hiểu, liên tục lắc đầu.
“Cho dù anh không kén ăn cũng không được, đã nguội lạnh rồi, để tôi đem đi vứt đi.”
Nói xong, Tiểu Nhan đặt hộp mỳ trong túi, Hàn Thanh còn nhanh hơn cô, lấy lại hộp mỳ cô chuẩn bị vứt, đặt trước mặt mình.
“Anh không phải thực sự sẽ ăn chứ?
!Anh họp bao lâu thì mỳ đã để bấy lâu, nguội lạnh cả rồi, không thể ăn nữa.”
Cô khi nãy cũng là hoảng hốt, mới nói anh ăn đồ, nếu như Hàn Thanh thực sự muốn ăn, vậy thì cô sẽ rất hối hận.
Hàn Thanh ngồi xuống, lại mở nắp ra, quả thực như cô nói, mỳ đã nở ra rồi, hơn nữa để mùa đông đã không còn nóng nữa, đúng là không thể ăn nữa. Có điều, sao có thể phụ tấm lòng của cô gái nhỏ này chứ? Ít nhất, bây giờ anh không thể phụ lòng cô. Nghĩ đến đây, Hàn Thanh bắt đầu tách đũa, Tiểu Nhan ở bên nhìn anh, động tác tách đũa của anh rất thanh tao, thong thả ung dung, cuối cùng gắp một đũa mỳ.
Tiểu Nhan cắn môi: “Ăn sẽ bị đau bụng đấy.”
Trước khi anh đưa mỳ lên miệng, Tiểu Nhan vẫn không nhịn được xông đến giữ lấy tay anh: “Thực sự sẽ đau bụng đấy, đừng ăn.”
Hàn Thanh: “…”
Tay cầm đũa của anh bị cô nắm chặt lấy, nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798420/chuong-1393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.