“Lão già chết tiệt này, ông nói như vậy về con gái của mình sao? Cái ông già đáng ghét, con gái của tôi sẽ mãi mười tám tuổi!”
Cha Chu: “..”
Phụ nữ đúng là ngang ngược không nói lý!
Hãy nghiêm túc nghĩ lại xem là sao có thể 18 tuổi mãi được? Nếu thật sự có thể 18 tuổi vĩnh viễn thì chẳng phải sẽ trở thành lão quái vật sao?
Chỉ nghĩ thôi là đã thấy kinh khủng.
Tuyết rơi khá nặng hạt, tuyết rơi suốt đêm qua rồi lại rơi vào ban ngày. Khi Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan trở về khách sạn thì trên đầu và vai họ tuyết rơi rất nhiều, bên ngoài không có sưởi nên cả người lạnh cóng.
Run rẩy, điều đầu tiên họ làm khi trở về khách sạn là đi tắm nước nóng.
Hàn Minh Thư không thể quay lại, nhưng trong lòng cô luôn mong nhớ Dạ Âu Thần, nên buổi chiều trực tiếp gọi video với Tống An.
Nhìn Dạ Âu Thần Thần trong video nằm yên lặng trên giường bệnh, khí sắc của anh dường như tốt lên.
Cô không biết đó có phải là ảo giác của Hàn Minh Thư hay không.
“Cháu có nghĩ rằng khí sắc của Dạ Âu Thần đã tốt hơn không?” Vừa lúc Hàn Minh Thư đang suy nghĩ chuyện này, Tống An đã kịp thời hỏi.
Hàn Minh Thư hoàn hồn, có chút kinh ngạc: “Dì cũng thấy như vậy sao?”
Tống An gật đầu: “Chậc chậc, không chỉ có dì nghĩ như vậy, ông già cũng nói như vậy, hơn nữa nói thật với cháu là bác sĩ cũng nói là Dạ Âu Thần đang hồi phục tốt và sẽ tỉnh dậy sớm thôi”
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798374/chuong-1347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.