“Bên ngoài có tuyết rơi, e rằng hôm nay đi không được.”
Sau đó, ánh mắt của Tiêu Túc rơi vào trên người Tiểu Nhan: “Mặc quần áo vào đừng lạnh”
Tiểu Nhan cúi đầu nhận ra mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ, cô ấy vô thức đưa tay che trước mặt, mở to mắt sau đó lại đóng sâm cửa lại, rồi quay lại mặc quần áo vào.
Nhân tiện khoác áo khoác cho Hàn Minh Thư: “Mau về nghỉ ngơi đừng cảm lạnh”
Mặc dù trong khách sạn đang bật hệ thống sưởi, nhưng ai biết được liệu Hàn Minh Thư một giấy sau có ra ngoài hay không, hơn nữa cô vẫn đang đứng trên sàn với đôi chân trần.
Hàn Minh Thư kéo áo khoác lên, lo lắng nhìn Tiểu Nhan.
“Tôi biết cô đang lo lắng cái gì, nhưng hiện tại tuyết rơi nên cũng không còn cách nào. Chúng ta hãy ở lại một ngày, coi ngày mai ra sao?”
Hàn Minh Thư không trả lời Tiểu Nhan mà lấy điện thoại di động ra xem thử thì thấy bản tin nói rằng đột nhiên có tuyết rơi dày đặc, nhiều con đường bị tắc nên đi lại không thuận tiện.
Mặc dù Hàn Minh Thư cảm thấy nỗi nhớ nhà của mình như mũi tên, nhưng vào lúc này cô thực sự không thể nói được mình muốn rời đi, dù sao đi lại trong một ngày tuyết rơi thật bất tiện và nguy hiểm.
“Minh Thư?” Hàn Minh Thư hoàn hồn, vừa ngẩng đầu liền thấy Tiểu Nhan đang lo lắng nhìn cô, ánh mắt mang theo chút ảo não giải thích: “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi không phải cố ý nói những điều đó.
Nếu cô không muốn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798373/chuong-1346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.