Cô ấy gật đầu và không nói gì.
Tiêu Túc nhìn gò má của cô ấy, mỗi cậu ta mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng mà cậu lại im lặng.
La Tuệ Mỹ ở một bên thu vào mắt cảnh này tựa hồ như đã biết rõ ràng.
Ngay sau đó, Hàn Minh Thư nhìn thấy một bóng người từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng một cái khay, trên đó là hai tô mì.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Minh Thư sững sờ, cô biết Dạ Mạc Thầm đã vào giúp đỡ thay vì mình, nhưng mà cô chỉ nghĩ Dạ Âu Thần chỉ nên đi ra phía sau để giúp rửa rau hay gì đó, nhưng cô không ngờ anh lại…
Đi ra và giúp bưng đồ ăn? Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, luôn cảm thấy sau này tiệm mì sẽ kinh doanh tốt hơn. Ánh mắt hai vợ chồng giao nhau trong không khí, Hàn Minh Thư thấy rõ ràng trong mắt Dạ Âu Thần có một tia bất đắc dĩ. Nhưng mà chẳng mấy chốc, vẻ bất đắc dĩ đó nhanh chóng bị thay thế bằng sự cưng chiều, đôi môi mỏng khẽ mấp máy nói với Hàn Minh Thư hai chữ.
Không có âm thanh, nhưng Hàn Minh Thư hiểu.
“Có phải tổng giám đốc Dạ đang nói gì đó không? Cậu ấy nói cái gì vậy? Cậu ấy sẽ không tức giận chứ?” Mặc dù Hàn Minh Thư đã làm công tác tư tưởng cho cha Chu nhưng mà cha Chu vẫn căng thẳng.
Vì vậy, từ lúc Dạ Âu Thần bước ra thì ảnh mắt của ông ấy vẫn luôn dán chặt vào người Dạ Âu Thần.
Ông ấy giống như một cận thần trong thời cổ đại và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798331/chuong-1304.html