Tiểu Nhan gật gật đầu, nhưng cũng không trả lời.
Bác tài xế nhìn cô như vậy thì không nói gì nữa, rất nhanh sau đó đường đã chậm rãi thông thuận, cuối cùng xe cũng tới được bệnh viện. Tiểu Nhan thanh toán tiền xe, vừa mới xuống xe thì đã thấy mẹ cô đang đứng trước cửa bệnh viện, mẹ đang chờ cô.
Hốc mắt Tiểu Nhan đỏ lên, trong lòng chua xót, mạnh mẽ chạy đến ôm lấy mẹ cô.
“Đến là tốt rồi” Mẹ Tiểu Nhan võ nhẹ lưng cô, hai mẹ con nhiêu năm không gặp nhau, lúc này gặp mặt, hai mắt mẹ Tiểu Nhan cũng bất giác đỏ lên.
Sau khi hai người buông ra, Tiểu Nhan nhìn mẹ cô với đôi mắt đỏ hoe: “Ba của con…
như thế nào rồi?”
“Đêm hôm qua sau khi được cấp cứu, bệnh viện nói là phải quan sát bốn mươi tám giờ, nếu ông ấy có thể bình an vượt qua bốn mươi tám giờ này, vậy thì sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng “Bốn mươi tám giờ……’ Tiểu Nhan nghe thấy con số này thiếu chút nữa ngất đi.
Đó không phải tận hai ngày sao? Làm sao có thể bị thương nghiêm trọng như vậy chứ?”
“Bây giờ ông ấy đang ở đâu? Con có thể đi thăm ba không?”
Mẹ Tiểu Nhan lắc đầu: “Mẹ sẽ đưa con đến ngoài phòng chăm sóc đặc biệt xem trước, hiện tại bác sĩ không cho phép thăm bệnh nhiều lần, chú bác họ hàng của con sáng nay đều đã tới thăm, lát nữa con chỉ cần cùng mẹ đứng bên ngoài xem là được.”
‘Dạ”
Trên đường đi đến phòng chăm sóc đặc biệt, mẹ Tiểu Nhan đột nhiên nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798254/chuong-1227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.