“Tiểu Nhan? Con có đang nghe mẹ nói không?”
“Dạ, con đang nghe đây…”
Tiểu Nhan một bên thản nhiên trả lời, một bên nằm xuống giường, tùy tiện kéo chăn đắp lên người.
“Lần này không được tốt lắm, con phải về một chuyến, mẹ biết mấy năm nay con tức giận trong lòng, nhưng đã qua năm năm rồi, năm nào con cũng không về nhà, mẹ với ba con nuôi con khôn lớn thế này, cũng không phải để con giận ba mẹ”
Tiểu Nhan nghe mẹ cô nói mấy chuyện lảm nhảm, chỉ cảm thấy trong lòng muộn phiền không thôi, nhưng hiện tại đối với một Tiểu Nhan đang cô đơn quạnh quẽ, cô không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp lạ thường, nếu như là trước kia thì Tiểu Nhan có thể tìm vài lý do, nói mình đang có việc bận rồi cúp máy.
Nhưng mà bây giờ cô không muốn cúp điện thoại, mà lại nằm nghe mẹ cô nói linh tỉnh mấy chuyện vụn vặt.
“Mẹ, không phải con muốn làm ba mẹ giận, lúc trước mọi chuyện là thế nào mẹ cũng đã biết rôi mà, dù sao cũng là do ba đã đoạn tuyệt quan hệ với con, nếu đã cắt đứt quan hệ ba con rồi thì con còn trở về làm gì nữa? Nếu như trở về thì chẳng phải làm người ta ghét sao?”
“Ba của con lớn tuổi như vậy rồi, lời ông ấy nói con cũng tin sao? Cho dù ông ấy nói như vậy thì có sao đâu? Con là vãn bối mà không thể thông cảm cho ba một chút ư?”
Tiểu Nhan: “…..
Con cũng muốn thông cảm.
Nhưng con làm không được.”
“Được, mẹ không nói chuyện trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798253/chuong-1226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.