Hàn Minh Thư: “……
Co thật không ngờ Dạ Âu Thần vậy mà có thể thẳng thắng nói trắng ra một câu như vậy. Không đợi cô trả lời lại, Dạ Âu Thần lại nói thêm một câu: ” Dù sao, hai ngày nay chẳng có thời gian ở cùng một chỗ.”
Một chỗ…
Trở về ngủ với cô…
Không biết vì cái gì, Hàn Minh Thư lại nhớ tới buổi tối ở phòng bếp hôm đó, cái hôm anh ấy vất vả lắm mới cơ hội, cho nên hôn cô bằng được.
Nếu như anh ấy thật sự đến, chẳng phải một tấc lại tiến một thước sao?
Bây giờ cô còn đang mang thai, đến lúc đó nếu không cẩn thận thì…
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư dứt khoát từ chối đề nghị của anh.
“Không được, không thể “
“Hm?”
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần vẫn đang nở nụ cười, nhưng gương mặt dưới ánh đèn càng lúc càng tái nhợt, Tiêu Túc nhìn thấy vậy lo lắng dựng lên, mỗi mấp máy muốn nói gì đó, Dạ Âu Thần nâng tay lên, ý bảo hằn chớ có lên tiếng.
Không có cách nào, Tiêu Túc chỉ có thể đem lời nói bên môi nuốt ngược trở lại.
” Vì sao không thể?”
“Anh đi ra ngoài cùng Tiêu Túc cả ngày rồi, đưa Tiêu Túc trở về khách sạn em không nói làm gì, nếu anh nửa đường bỏ lại cậu ấy về đây, như vậy…không hay cho lắm. Cho nên, anh cứ ngủ ở bên ngoài đi.”
Đôi mắt đen như mực của Dạ Âu Thần ánh lên ý cười.
Quả nhiên, khi anh cứ bắt đầu đầu được một tốc lại muốn tiến một thước, cô sẽ lui lại về sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798135/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.