Nếu không có Kiệt Sâm, anh có thể thử lại lần nữa.
Tiêu Túc: ” Cậu Dạ.”
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, sau khi trở về đừng nói gì hết, hơn nữa. ….
nếu Minh Thư có đến tìm cậu hỏi chuyện gì, cậu lúc đó…..
. trả lời em ấy như vậy.”
Nghe xong lời của Dạ Âu Thần, Tiêu Túc không khỏi nhíu mày, đúng lúc này, người giúp việc bước ra ngoài.
Nhưng chỉ có một mình cô đi ra. Sau khi bước đến, vẻ mặt cô đầy xin lỗi nói với bọn họ: “Thực.
xin lỗi cậu chủ, ông chủ nói cậu chủ nhỏ đã ngủ say, bảo hôm nay hai người về trước đi.”
‘Ngủ rồi sao?”
Sau khi nghe câu này, Tiêu Túc có chút kinh ngạc, dù sao vừa rồi anh cũng đang trao đổi với Dạ Âu Thần làm sao để Đậu Nành không phát hiện ra tối nay sắc mặt Dạ Âu Thần có khác người.
Kết quả là Đậu Nành lại không ra.
Tiêu Túc lại phải quay sang nhìn Dạ Âu Thần, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của anh.
Dạ Âu Thần suy tư một lúc rồi gật đầu, lúc này Tiêu Túc mới nhìn về phía người giúp nói: ” Được, vậy cô chăm sóc thắng bé cho tốt, ngày mai chúng tôi qua đón thắng bé về nhà.”
“Dạ, cậu chủ”
Xe chậm rãi rời đi, Dạ Âu Thần lấy di động ra gọi điện thoại cho Hàn Minh Thư.
Chưa đón được Đậu Nành, chuyện này phải báo với cô một tiếng mới được.
Hàn Minh Thư nằm trên giường, bây giờ đã rất muộn, Dạ Âu Thần đến giờ vẫn chưa đón Đậu Nành trở về, cũng không gọi điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798134/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.