Hai mẹ con trốn ở trong chăn xem nhẫn kim cương.
“Có đẹp không?”
Lúc bé Đậu Nành ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt chờ mong và khao khát của Hàn Minh Thư, đôi môi màu hồng còn mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười này rất chân thành, được phát ra từ nội tâm.
Bé Đậu Nành và mẹ sống chung với nhau nhiều năm như vậy, mặc dù mẹ thường xuyên cười với thằng bé, nhưng mà nụ cười đó với nụ cười hiện tại hoàn toàn không giống nhau.
Mặc dù thằng bé không hiểu nhiều cho lắm.
Nhưng mà câu nói ghét bỏ đến bên môi lại bị bé Đậu Nành nuốt trở vào, sau đó thằng bé bĩu môi nói ra một câu.
“Mẹ ơi, mẹ cũng dễ dàng thỏa mãn quá rồi đó..."
Dễ dàng thỏa mãn hả?
Hàn Minh Thư cũng không cảm thấy vậy, chỉ cần Dạ Âu Thần có lòng, như vậy là đủ rồi.
“Đồ ngốc này, mẹ kết hôn với người, cũng không phải là cái gì khác.
“Nhưng mà mẹ à, trước đó mẹ đã từng chịu ấm ức mà.”
Ưm.
Hàn Minh Thư suy nghĩ cả nửa ngày, cảm thấy thằng nhóc này vẫn không hiểu cảm xúc của người lớn cho lắm, đành phải nhéo nhéo cái mũi nhỏ của thằng bé: “Nói tóm lại ấy à, có rất nhiều chuyện hiện tại mẹ có nói với con con cũng không hiểu rõ ràng, chỉ cần con nhớ kỹ là mẹ cam tâm tình nguyện là được rồi.”
“Dạ, vậy là được rồi. Mẹ ơi... nếu như mẹ chịu thiệt thòi thì nhất định phải nói cho bé Đậu Nành biết, bé Đậu Nành sẽ xử lý người xấu cho mẹ.”
Dạ Âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797727/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.