"Anh, anh cả..." 
Thẩm Cửu kinh ngạc đến mức lùi lại mấy bước, tránh hai tay Dạ Y Viễn chạm vào: “Anh... đang nói gì?" 
Dạ Y Viễn không hê né tránh ánh mắt cô, kiên định nhìn cô rồi chợt cười gượng: "Em thông minh như vậy, sao có thế không hiểu rõ ý của anh cả chứ?” 
Thẩm Cửu sợ tới mức mặt trắng bệch. 
Anh ta làm vậy là... đang ngang nhiên cạy góc tường của em trai mình sao? Trong lòng Thẩm Cửu bối rối, lắc đầu và lùi về phía sau. Dạ Y Viễn lại đi tới, năm lấy vai cô: "Đêm qua em cũng nhìn thấy đấy, cậu ta căn bản không quan tâm tới sự sống chết của em. Lòng tôi thương em, không muốn em phải chịu khổ như vậy nữa." 
"Thả tôi ra!" Môi Thẩm Cửu run rẩy, ra sức giãy giụa." Cho dù Dạ Âu Thần không thương tôi, cũng không tới lượt anh tới thương tôi. Anh chính là anh cả của anh ấy mà." 
"Cũng bởi vì tôi là anh cả, cho nên tôi mới nhịn lâu như vậy!" Giọng điệu Dạ Y Viễn nặng hơn, mắt anh ta híp lại, khí tức trên người đột nhiên trở nên lạnh như hầm băng: “Nếu không phải nghĩ tới tình thân, chỉ riêng chuyện cậu ta làm với em, tôi đã sớm ra tay rồi." 
Khóe miệng Thẩm Cửu cứng đờ, ánh mắt nhìn anh ta vẫn đầy vẻ khó tin. 
Sao có thể như vậy được? Dạ Y Viễn... Dạ Y Viễn thích cô à? Hay là... anh ta thấy cô sống quá thảm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028532/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.