Chương trước
Chương sau
“Các người nói đủ chưa?” Thẩm Cửu đột nhiên ngắt lời bọn họ, ánh mắt lạnh lùng liếc một vòng: “Chuyện của tôi liên quan gì đến các người?”

“Tức giận cái gì? Không phải ỷ vào cậu Dạ và phó tổng giám đốc thích cô sao? Mọi người cũng là đồng nghiệp đã lâu rồi, sao cô lại xấu tính như vậy?”

“Đúng vậy, không phải chỉ là trở lại vị trí cũ thôi sao? Cô tức giận gì chứ, có lẽ sẽ lại sớm bị giáng chức cũng nên, dù sao cậu Dạ và phó tổng sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, mà một nhân vật nhỏ bé như cô sao có tư cách vào nhà họ Dạ làm con dâu được chứ!”

Bọn họ vừa nói xong, thở hồng hộc quay người rời đi.

Thẩm Cửu đứng nguyên tại chỗ, nhìn vào nơi trống trải này.

Dạ Y Viễn điều động cô đi nơi khác, nhưng cô không đi, anh ta sai người đến mời nhưng cô cũng không đi.

Ai biết khi Dạ Âu Thần trả lại vị trí cho cô, lại thật sự tìm người đến dọn đồ, đây chính là không có ý định để cô ở lại đây.

Hai người này làm việc, thực sự là khác nhau một trời một vực.

Cuối cùng, Thẩm Cửu không còn cách nào khác, đành xoay người rời đi.

Những người còn lại thấy cô rời đi không khỏi thốt lên: “Các người đợi đấy, loại người như cô ta sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi Dạ thị.”

“Đúng vậy, bây giờ tức giận cũng vô dụng, cô ta có khả năng thì leo lên vị trí bà chủ của nhà họ Dạ xem, nếu không có bản lĩnh đó thì cuối cùng sẽ bị đào thải thôi.”

Thẩm Cửu đến tầng cao nhất, trở lại nơi quen thuộc của mình.

Đây là nơi cô đã từng tiếp xúc khi mới vào công ty nên đối với nơi đây vô cùng quen thuộc.

Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, hiển nhiên là Dạ Âu Thần vẫn chưa trở lại, một đêm trôi qua mà anh vẫn chưa quay lại.

Thẩm Cửu ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào máy tính trước mặt.

Nếu như được lựa chọn, cô thà rằng mình không có trái tim. Chính cô cũng không biết tại sao mình lại thích Dạ Âu Thần.

Có lẽ là vì ... khi mọi người trong trung tâm mua sắm cười nhạo cô, coi thường cô, mà anh lại tiện tay đỡ cô dậy, hỏi ai đẩy ngã cô, còn giao hợp đồng của cửa hàng cho cô trước mặt mọi người?

Hay là, khi Lục Chiêu muốn sàm sỡ cô, anh nói một câu không hợp tác với đối phương, hơn nữa còn thủ tiêu anh ta ngay sau đó?

Tuy thời gian bên nhau không dài nhưng nghĩ lại thì thấy rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Đang suy nghĩ miên man, thang máy đột nhiên vang lên một tiếng, Thẩm Cửu tỉnh táo lại thì thấy Lang An đang đẩy Âu Dạ Thần ra khỏi thang máy.

Hai người một đêm không ngủ, bọng mắt hiện lên vô cùng rõ ràng.

Thẩm Cửu sửng sốt, sau đó đứng lên.

Dạ Âu Thần dường như không ngờ rằng sẽ gặp cô ở đây, sau một lúc, anh nhìn thấy chiếc bàn trước mặt cô rồi mới hiểu ra, nhếch môi nó: “Làm tốt lắm.”

“Qủa nhiên là anh cho người dọn đồ của tôi đến đây.”

Lang An biết bọn họ có chuyện muốn nói, sau khi đẩy Dạ Âu Thần tới trước mặt Thẩm Cửu, anh ta nói: “Cậu Dạ, tôi đi giải quyết công việc trước.”

Sau đó quay người bước vào thang máy mà không đợi anh trả lời, trong tích tắc biến mất không thấy tăm tích.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Cửu chỉ có thể cười thầm trong lòng, chạy khá nhanh đấy.

“Nếu không dọn đồ của cô thì cô sẽ ngoan ngoãn đi lên đây sao?” Dạ Âu Thần liếc cô, lăn bánh đi về phía phòng làm việc.

Thấy vậy, Thẩm Cửu mím đôi môi đỏ mọng, đi theo anh vào văn phòng.

“Nhưng anh cũng không thể bắt bọn họ chuyển đồ của tôi chứ? Những thứ này vốn dĩ thuộc về bộ phận đó, anh dọn hết lên đây thì ...”

“Những chuyện khác cô không cần lo, chỉ cần ngoan ngoãn làm thư ký của tôi là được.”

Thẩm Cửu: “Tôi không muốn làm thư ký của anh.”

Dạ Âu Thần quay lại bàn làm việc, mở cuốn sổ ra, giọng nói của anh hơi lạnh lùng.

“Tôi đang thông báo cho cô chứ không phải hỏi ý kiến của cô.”

Bá đạo và độc đoán, Thẩm Cửu đôi khi thực sự rất ghét dáng vẻ này của anh.

“Dạ Âu Thần, anh có phải nghĩ rằng, anh nói gì tôi cũng phải nghe theo không? Cho dù là chuyện gì?”

Dạ Âu Thần uể oải nhướng mày: “Tôi còn tưởng rằng từ lúc gả vào nhà họ Dạ, cô đã nhận thức được chuyện này rồi chứ.”

“Bao gồm cả việc bị anh vứt bỏ ở nhà?” Thẩm Cửu đột nhiên lớn tiếng hỏi.

Dạ Âu Thần sửng sốt một chút, lông mày rậm rạp cau lại.

“Cô nói lại lần nữa xem?”

“Tối hôm qua anh nói gì trước khi đi? Bảo tôi chờ anh trở về.” Khóe môi Thẩm Cửu khẽ nhếch, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên ý cười chua xót: “Tôi đợi anh cả đêm, anh đi đâu? Thậm chí còn không có một cuộc điện thoại, bây giờ vừa xuất hiện đã achuyển đồ của tôi lên đây. Đúng vậy, tôi đã gả vào nhà họ Dạ thay em gái tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để mặc cho anh hô mưa gọi gió.”

Cô hơi kích động nói ra, sau khi nói xong Thẩm Cửu cảm thấy bản thân đã nói quá nhiều.

Những lời này của cô có vẻ như đang ghen, trách anh cả đêm không về nhà.

Cũng giống như một cô vợ đang giận dỗi.

Qủa nhiên, Dạ Âu Thần nhíu mày sâu hơn, đôi mắt khẽ híp lại: “Cô đang trách tôi cả đêm không về bỏ mặc cô ở nhà một mình?”

Thẩm Cửu hít sâu một hơi, mím chặt môi không trả lời.

“Ha.” Dạ Âu Thần cười nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia tà ác: “Người phụ nữ hai lần cưới, có phải là quá cô đơn rồi chăng?”

Anh lăn bánh về phía Thẩm Cửu: “Đêm qua...”

“Đừng nhắc đến chuyện tối hôm qua!” Thẩm Cửu đột nhiên hét lên một tiếng, nhìn thấy anh đi về phía mình, nhanh chóng lùi lại một bước: “Đừng lại gần tôi!”

Động tác lăn xe của Dạ Âu Thần ngừng lại, không vui nhìn cô.

“Cô rốt cuộc muốn nói gì?”

Thẩm Cửu suy nghĩ một chút, nắm chặt tay: “Tôi hi vọng ... anh có thể buông tha cho tôi.”

Cô ngước mắt về phía Dạ Âu Thần, nhìn anh thật sâu, đôi mắt kiên định nhìn anh: “Dù sao chúng ta cũng không phải là vợ chồng thực sự, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, bây giờ coi như ly hôn cũng tốt, tôi quay lại bộ phận của mình, chuyện hôm qua và hôm nay xem như chưa từng xảy ra.”

Nói xong, Thẩm Cửu quay người đi ra ngoài.

“Đứng lại.”

Thẩm Cửu dừng bước, cô quay đầu nhìn anh.

“Chẳng lẽ không được sao?”

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Dạ Âu Thần rơi vào trên mặt cô, ánh mắt dò xét của anh quét qua cô, u ám nói: “Xem ra tối qua cô thật sự trách tôi không quan tâm đến cô, người phụ nữ hai lần cưới, tối hôm qua tôi thật sự có chuyện rất quan trọng.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu lại bắt đầu mất kiểm soát.

“Có chuyện gì quan trọng? Có thể nói cho tôi biết không?”

Dạ Âu Thần sửng sốt, nói: “Tìm người.”

"Tìm người? Tìm người nào?” Thẩm Cửu được voi đòi tiên.

Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại: “Đây không phải là chuyện cô nên hỏi.”

Thẩm Cửu: “…Đúng vậy, tôi quả thật không nên hỏi, chuyện của Dạ Âu Thần anh, khi nào thì đến lượt tôi hỏi chứ? Vậy bắt đầu từ hôm nay, anh cũng đừng quan tâm đến chuyện của tôi.”

Cô tức muốn nổ phổi rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ thở hổn hển của cô, Dạ Âu Thần đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, môi mỏng khẽ cong lên, đột nhiên vươn tay ra kéo Thẩm Cửu vào lòng rồi nắm lấy cằm cô, vẻ mặt tà ác nói: “Người phụ nữa hai lần cưới, cô có phải đang ghen?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.