Chương trước
Chương sau
Nói xong bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

Thẩm Cửu chỉ có thể nghe được một đống âm thanh vội vàng, còn chưa kịp nói câu nào.

Ngây người hồi lâu, Thẩm Cửu mới đặt điện thoại xuống, sau đó thở dài.

Không thích hợp.

Có cái gì đó không thích hợp.

Ban ngày, khi Lang An đưa cô trở về, nhìn dáng vẻ anh ta dường như có chuyện gì đó muốn nói nhưng sau lại không nói lời nào, rõ ràng có cái gì giấu giếm cô, nhưng lại không dám nói cho cô biết.

Nhưng cụ thể đó là chuyện gì thì cô không đoán ra được.

Chuyện này còn chưa tính, Dạ Âu Thần đột ngột rời khỏi cuộc họp, hơn nữa còn đi nguyên một ngày, chuyện này đại biểu cho cái gì đây?

Là có chuyện nghiêm trọng cần anh xử lý, tuy rằng cô không biết đó là chuyện gì.

Đã là con người thì ai cũng có lòng hiếu kỳ.

Đặc biệt là sau khi Thẩm Cửu quyết định thuận theo con tim cô, thì cô đặc biệt hy vọng cô có thể tiến vào cuộc sống của Dạ Âu Thần, từ từ bước vào trái tim anh, vì vậy cô tự nhiên muốn biết nhiều thêm về anh.

Nhưng ... Cô không có manh mối, không có cách nào tìm được anh.

Quên đi, hay là trở về chờ tiếp.

Xem khi nào thì Lang An tìm được anh trở về, vì vậy Thẩm Cửu quay trở lại phòng.

Nằm trên ghế sô pha mềm mại, Thẩm Cửu nhìn trần nhà trắng như tuyết, vô thức vươn tay lên bụng dưới của cô vuốt ve, lẩm bẩm nói: "Bé cưng, nếu mẹ muốn ở cùng với anh ấy, anh ấy ... sẽ chấp nhận mẹ sao? "

Thẩm Cửu biết đứa trẻ trong bụng cô vẫn chưa thành hình, nó không thể nghe thấy cô đang nói gì, nhưng cô vẫn hy vọng Dạ Âu Thần có thể tiếp nhận đứa trẻ này.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu khẽ mỉm cười.

Gương mặt ôn thuận của Dạ Y Viễn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, Thẩm Cửu giật mình, làm sao lúc này có thể nghĩ đến anh ta, cô chợt lắc đầu.

Nhớ tới giấc mơ đêm qua.

"Loại người phụ nữ như cô, cũng xứng có được tình yêu của Dạ Âu Thần này à?"

Giọng nói lạnh lùng vang vọng bên tai cô, gương mặt trong mộng của Dạ Âu Thần rất lạnh lẽo, còn lạnh hơn cả băng tuyết ngàn năm nữa.

Đột nhiên, Thẩm Cửu cảm thấy cô có chút ảo tưởng, cô đang mang thai đứa con của người khác, nhưng lại có thể trông mong Dạ Âu Thần chấp nhận đứa nhỏ? Chuyện này có thể sao?

Vọng tưởng, tất cả điều là vọng tưởng.

Tâm tình của Thẩm Cửu như chìm xuống tận đáy biển, đứng dậy trở về giường của mình, nằm xuống giường một đêm không ngủ.

Mãi đến khi trời vừa hửng sáng, Thẩm Cửu mới chìm vào giấc ngủ.

Khi cô tỉnh lại đã gần trưa, Thẩm Cửu trở mình, nắng ngoài cửa sổ gay gắt, cô ngồi dậy nhìn thoáng qua điện thoại, đã mười giờ, điện thoại vẫn nằm im thin thít không có tin tức gì.

Lang An... Vẫn chưa gọi lại cho cô nữa.

Thẩm Cửu nhìn xung quanh lần nữa, vẫn vắng vẻ như trước, Dạ Âu Thần ... anh vẫn chưa về sao?

Sau khi suy nghĩ, Thẩm Cửu gọi cho Lang An thêm lần nữa.

Sau khi đầu dây bên kia được kết nối, giọng của Lang An có vẻ mệt mỏi.

"Mợ hai."

"Lang An, Dạ Âu Thần anh ta...sao rồi? Cậu tìm được anh ta chưa?"

"Hiện tại cậu Dạ đang ở công ty."

Nghe thấy anh ta đang ở công ty, nỗi lo lắng của Thẩm Cửu rốt cuộc cũng có thể buông xuống, cô nghe thấy bản thân mình thở dài nhẹ nhõm, sau đó nói: "Vậy là tốt rồi."

Lang An ở đầu dây phía bên kia có chút do dự hỏi: "Mợ hai...Mợ sẽ không đợi cậu Dạ cả đêm chứ?"

Thẩm Cửu sửng sốt sau đó phục hồi lại tinh thần, cô khẽ cười nói: "Sao có thể chứ? Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, nếu anh ấy không có việc gì, vậy tôi cúp máy trước đây."

Nói xong cô thừa dịp Lang An vẫn chưa kịp phản ứng liền trực tiếp cúp máy.

Sau khi cúp máy, Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại, sau đó nằm trở lại trên giường.

Cô đang nghĩ gì vậy? Anh ta thích đi đâu, cô lấy tư cách gì để quản, cũng không có quyền quản.

Thẩm Cửu đơn giản nằm lại trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Dạ Âu Thần không chịu để cô đến công ty, cô chỉ đơn giản ở trong phòng, không đi đâu.

Hơn nửa, cô đợi anh một đêm, oán hận trong lòng, lúc này cô thật sự không muốn gặp lại Dạ Âu Thần.

Nằm một lúc lâu, điện thoại đột nhiên vang lên.

Thẩm Cửu đột bỗng nhiên hoảng hốt, nhanh chóng lấy điện thoại ra, cô còn tưởng rằng là Dạ Âu Thần gọi tới, nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên của Hàn Mai Linh, cô cũng không cảm thấy thất vọng mà còn rất phấn khích.

"Mai Linh hả?"

Ngay từ đầu cô đã muốn liên lạc với Hàn Mai Linh, nhưng không biết phải nói chuyện với cô ấy như thế nào, đúng lúc Hàn Mai Linh tìm đến cửa, cô cũng có thể nói ra mấy lời trong lòng của cô với cô ấy.

"Cửu."

Nhiều ngày không thấy, giọng của Hàn Mai Linh có chút mệt mỏi, hơn nữa âm thanh còn khàn khàn, như thể mới vừa khóc vậy.

Thẩm Cửu sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Giọng nói của cậu sao vậy?"

“Không, không có gì.” Giọng điệu của Hàn Mai Linh có chút bối rối, sau đó cô cười khẽ: “Cửu, gần đây có vẻ như tình cảm của chúng ta đã phai nhạt đi rất nhiều, cậu và cô bạn Tiểu Nhan đó...”

Nói đến đây Thẩm Cửu cũng cảm thấy trong lòng có điều gì đó, hình như sau khi hai người có quan điểm bất đồng, quan hệ giữa hai người tương đối lạnh nhạt hơn, không còn dạt dào như trước.

"Quan hệ giữa tớ và Tiểu Nhan, cũng không làm trở ngại tình bạn của chúng ta." Thẩm Cửu nhẹ giọng giải thích.

"Nhưng mà, cậu vẫn còn thù địch với tớ, nếu cô ấy làm ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta, liệu cậu có tiếp tục làm bạn với cô ấy không?"

"Tớ..."Thẩm Cửu dừng lại một chút, hoàn toàn không ngờ Hàn Mai Linh sẽ nói như vậy, mục đích hôm nay cô gọi tới đây chỉ vì nói chuyện này sao?

Khi Thẩm Cửu không biết mở miệng trả lời với Hàn Mai Linh như thế nào cho phải thì Hàn Mai Linh đã chủ động nói trước.

"Bỏ đi, hôm nay tớ gọi điện cho cậu cũng không phải hỏi tội cậu, tớ muốn ra ngoài ôn chuyện với cậu, hơn nữa...Mai Linh tớ cũng không phải người vì chuyện nhỏ như vậy đã tức giận, tớ còn biết được vòng bạn bè của cậu cũng không phải chỉ có duy nhất một mình tớ, mà còn có những người khác, tớ sẽ không trách cậu đâu."

Nghe đến đó, Thẩm Cửu cuối cùng cũng nở lại nụ cười.

"Thật tốt quá Mai Linh, cậu không để ý là tốt rồi, tớ vẫn đang gặp rối rắm đây."

"Chúng ta gặp nhau ở cửa hàng đồ ngọt lúc trước, được không?"

Hàn Mai Linh thích ăn đồ ngọt, tuy rằng Thẩm Cửu không thích nhưng không cảm thấy có vấn đề gì, đành phải gật đầu: "Cậu thích là được rồi, tớ sửa soạn một chút rồi qua đó liền."

"Được."

Sau khi cúp máy, Thẩm Cửu nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, sau đó đi ra ngoài gặp Hàn Mai Linh.

Sau khi đến cửa hàng đồ ngọt đã hẹn trước, Thẩm Cửu vừa mới bước vào cửa hàng thì nhìn thấy Hàn Mai Linh đang ngồi bên cửa sổ, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng, tóc được uốn rất đẹp, màu sắc hình như mới nhuộm thì phải.

"Cửu, chỗ này."

Hàn Mai Linh vẫy tay với cô, Thẩm Cửu đi tới chỗ cô rồi ngồi xuống, hỏi: "Mai Linh, cậu mới vừa làm tóc hả?"

Vừa ngồi xuống, phục vụ đã bước tới đưa thực đơn cho họ, Thẩm Cửu vẫn mang theo nụ cười trên môi, nhưng khi nhìn thấy Hàn Mai Linh tiến đến lấy thực đơn, cô sửng sờ tại chỗ.

Bởi vì lúc Hàn Mai Linh nghiêng người, lộ ra đôi bông tai.

Hàn Mai Linh rất thích ăn mặc, cô đeo đôi bông tai nào Thẩm Cửu cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng hôm nay, đôi bông tay trên tai cô, lại chính là...Đôi bông tai mà cô đã nhìn thấy trong chiếc hộp của Dạ Âu Thần...Đôi bông tai màu hồng nhạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.