Hàn Đông không nói gì, nhưng mà Thẩm Cửu lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô lấy thẻ phòng mở cửa ra, sau đó đẩy cửa bước vào trong.
“Vào đi.”
Hàn Đông mang theo túi đi theo Thẩm Cửu bước vào trong.
“Chú Nam đã nói mọi chuyện cho anh biết rồi.”
Thẩm Cửu đặt túi xách lên trên bàn, gật đầu: “Ừ, nếu như anh đã điều tra rồi thì chắc là anh cũng đã biết quá khứ của tôi rất rõ ràng.”
Hàn Đông không nói, nhưng mà biểu cảm trên mặt đã nói rõ chuyện lần này anh ta rõ như lòng bàn tay.
Biết chuyện rồi, dù sao thì cũng tốt hơn là so với việc anh không biết.
Tránh cho lúc Thẩm Cửu nhờ anh giúp đỡ còn phải nói một lần với anh, hiện tại chuyện mà Hàn Đông biết còn rõ ràng hơn là chuyện mà cô muốn nói, vậy thì sự việc đã dễ xử lý hơn nhiều rồi.
“Chuyện đó, tôi có thể nhờ anh giúp tôi một chuyện được không?”
Nghe nói như vậy, Hàn Đông cong lên khóe môi, cười gật đầu: “Đương nhiên là có thể rồi, có điều là…”
Có điều? Thẩm Cửu có chút ngạc nhiên, vẫn có điều kiện nữa à?
“Khi không anh cũng không thể giúp em, trước khi giúp em thì em nên nói với anh có phải là em nên thừa nhận thân phận con gái nhà họ Hàn của mình không?”
Thẩm Cửu: “…”
Không ngờ đến là anh lại nói cái này.
Trong lúc nhất thời Thẩm Cửu không nói ra lời.
“Anh Hàn, tôi…”
“Còn gọi là anh Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028238/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.