"Hai đứa mày là Lạc Dật và Hoan Hoan?" Ba Lâm cách kính râm nhìn hai đứa nhỏ, lạnh lùng hỏi!
Hoan Hoan sợ hãi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã không có biểu tình gì, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi!
So với Hoan Hoan, lá gan Lạc Dật rõ ràng rất lớn, bộ dáng cậu như không có chuyện gì. Nghiêng đầu, dương cằm lên."Ông là ai? Nhìn ông cũng là người có tiền? Như thế nào kinh tế bị đình trệ, công ty muốn đóng cửa, cho nên muốn bắt cóc tôi để đòi tiền sao?"
"Thằng nhóc lúc nói chuyện khẩu khí cũng không nhỏ, xem ra mày thật sự là con trai của Lạc Ngạo Kiệt rồi !"
"Đúng vậy, xem ra làm con trai của ba tôi rất dễ dàng lọt vào người xấu ...!" Lạc Dật rất muốn châm chọc lão già đáng ghét trước mắt một phen, nhưng cậu cũng biết như vậy sẽ rất nguy hiểm, thời điểm không phải lúc cậu đấu võ mồm!."Ông già, tôi biết các người là vì tiền bạc, nếu là vì tiền bạc liền không nên làm chúng tôi bị thương! Các người hiện tại hãy gọi cho ba tôi đi!"
"Ha ha, tên nhóc này rất thông minh. Nhưng thật sự rất đáng tiếc - - "
Lạc Dật cảm giác có phần không thích hợp, nheo ánh mắt lại."Đáng tiếc cái gì? Ông tới cùng muốn làm gì?"
Tóc hoa râm của ba Lâm bị gió thổi rối loạn, càng tăng thêm phần đáng sợ khiến người khác sợ hãi, nhất là đối với hai đứa trẻ mà nói, căn bản chính là một lão yêu quái!"Tao là đến đòi mạng của tụi mày, tao muốn tiểu quỷ các mày đi Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537742/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.