Vũ Nghê về đến nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cô sợ ngây người, trên mặt đất là những mảnh thủy tinh vỡ tan tành, những miếng trái cây cũng bị bắn tung tóe đầy đất, bị giẫm nát không còn chút gì, chung quang là chất lỏng màu lam. Hoan Hoan đang ngồi khóc dưới đất, ngước đôi mắt đỏ ửng đầy nước nhìn cô, còn Lạc Dật đang nhìn vũng nước trái cây màu xanh lam bằng ánh mắt tiếc nuối, ực ực, tiếng nuốt nước miếng này rất lớn, nếu không tại sao Vũ Nghê có thể nghe được!
"...Chuyện này là sao?" Đứng trước cầu thang, Vũ Nghê chần chừ không bước tới, chủ yếu là do cô không còn chỗ để đặt chân, không tìm được "đường" có thể lên lầu! Trừ phi cô giẫm lên những mảnh thủy tinh óng ánh trong suốt kia để đi lên. Nhưng như vậy đế giày sẽ bị đâm thủng mất, đôi giày này tới mấy trăm đồng lận, nói thực cô rất tiếc.
Hoan Hoan lộ vẻ mặt ngượng ngùng, bộ dạng như làm sai chuyện gì đó muốn nhận lỗi với cô, muốn nói lại thôi! Cuối cùng, đôi môi nhỏ nhắn căng mọng của cô bé khẽ chu lên, dáng vẻ như đang chờ được hôn, rất đáng yêu.
Chuyện gì xảy ra? Hai đứa đánh nhau sao? Nhưng Hoan Hoan và Lạc Dật chưa bao giờ ném đồ đạc, hơn nữa hai đứa còn là heo phàm ăn, nếu như thật sự có muốn đánh nhau thì điều đầu tiên là sẽ ăn hết đồ ăn rồi mới lao vào đánh nhau.
Đúng lúc Vũ Nghê đang cảm thấy mê muội khó hiểu, bà Vương và một người giúp việc cầm dụng cụ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537608/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.