Vừa nghĩ tới ngày mai phải rời bỏ vị trí này , trong lòng Vũ Nghê có chút chua xót , bất chợt rơi lệ . Giữ không được , bỏ không xong , đây không phải là tính cách của mình , khóc , phải chăng là quá dư thừa ?!
Nhanh chóng quệt đi những giọt nước mắt trên mặt bàn , không muốn lưu lại bất kỳ dấu vết khổ sở .
Chỉ với một động tác nhỏ cũng khó qua được tầm mắt của anh , cánh cửa trường quay chậm rãi mở ra :”Nếu như không thể bỏ được , thì cứ tiếp tục công việc , anh luôn ủng hộ em !”
Mặc dù anh hy vọng cô sớm dành thời gian cho gia đình nhỏ , nhưng cũng không muốn tước đoạt niềm vui của cô .
“Đây là quyết định của em , em không hề hối hận. . . . . .” Vũ Nghê dùng đầu ngón tay lau sạch nước mắt trên mặt , hít mũi một cái . "Bất chợt từ bỏ , nên hơi xa lạ , những chuyện khác không thành vấn đề !”
Lạc Ngạo Thực trầm mặc không đáp , vươn cánh tay về phía Vũ Nghê , chợt giở lòng bàn tay lên . Cô nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt , giống như có thể nắm giữ tất cả , mỉm cười , đặt tay của mình lên lòng bàn tay của anh .
Bàn tay nhỏ bé lập tức bị bàn tay to nắm chặt .
Anh dùng sức kéo cô , đồng thời tay cao lên , khiến cô thuận thế , xoay tròn giống như một điệu valse , nhẹ nhàng ngã vào lồng ngực anh :”Vậy chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-that-la-hu/1537505/chuong-229.html