"ai cho anh sờ đầu tôi?", Hào Hào trừng mắt nhìn Lăng Phong Hạo.
Câu nói thành công khiến Cảnh Du bật cười, thằng nhóc này giống ai mà bá đạo như vậy?
Lăng Phong Hạo mở to mắt, tay xoa xoa chỗ bị cắn, mắt nhìn tên tiểu tử trước mặt.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ!
"Hào Hào!", Ngụy Châu tuy rằng cũng muốn cười, nhưng suy cho cùng Hào Hào làm vậy vẫn là sai "không được như vậy! Mau xin lỗi Hạo ca đi!"
"không!", Hào Hào hét lên.
"Hào Hào!", cậu thay đổi sắc mặt, tại sao lại không hiểu chuỵên như vậy?
Hào Hào đẩy cậu ra, còn mình chạy về phía Hoàng Cảnh Du cầu viện "Du Du ca ca, Châu Châu ca ca dữ!!!"
Hắn dở khóc dở cười, cầm hai bàn tay nhỏ bé của Hào Hào nói nhẹ nhàng.
"Hào Hào ngoan, Châu Châu ca ca dữ vì em làm sai! Em không thể cư xử như vậy được!"
"Hào Hào không có sai mà!!", thằng bé bắt đầu gắt lên.
"Hào Hào nghe anh nói, em nhỏ hơn Phong Hạo ca ca, nên em không được phép làm vậy!", hắn nhẹ nhàng bẹo má Hào Hào "Hào Hào phải là một đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện thì mới hơn những đứa trẻ khác đúng không?"
"nhưng...", Hào Hào vẫn không phục.
"Hào Hào như vậy sẽ làm Châu Châu ca ca giận, anh cũng không vui, Hào Hào thực sự muốn vậy sao?"
"không... Hào Hào không muốn Du Du ca ca buồn...!", Hào Hào cúi đầu xuống đất.
Ngụy Châu nghe tới đây lại có phần ganh tỵ... Sao nó chỉ sợ mình Cảnh Du buồn? Mình chết rồi chắc?
"vậy thì làm sao?", Cảnh Du hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-anh-hai-yeu-cau/595236/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.