Tống Dực được đưa đến 1 bệnh viện khác và hôn mê suốt 3 ngày, đến ngày thứ 3 hắn cũng đã tỉnh, trước mắt hắn là ba mẹ, dì giúp việc và cả Tống Dương đã ngủ quên bên cạnh hắn.
"Dực, con tỉnh rồi!"- mẹ hắn mừng rỡ.
"Con làm ba mẹ lo lắng lắm đấy! Cả Tiểu Dương nữa!"- ba hắn nói.
Hắn nhìn quanh, đây là phòng bệnh đơn, vậy còn Nghiên Dương đâu?
Mẹ hắn nhận thấy được sự thắc mắc của hắn liền lên tiếng.
''Nghiên Dương đang được điều trị ở phòng bệnh bên cạnh, con bé không sao! Con đừng quá lo lắng!"
''Con nên tự lo cho bản thân thì hơn! Vì hứng chịu mảnh vỡ của trần nhà rớt trúng nên đầu bị va đập rất mạnh, cũng may là không nguy hiểm gì lớn, chỉ là...một vài mảnh vỡ nhỏ đã ghim trúng phần trán của con, sẽ để lại sẹo!"
Hắn nghe vậy, chỉ gật đầu, cái này có là gì so với nỗi đau hắn dành cho cô chứ! Hắn bị vậy cũng đáng, ít ra hắn cũng hứng chịu được 1 phần nỗi đau của cô.
''Con cứ nằm đó nghỉ ngơi với Tiểu Dương đi! Ba mẹ ra ngoài đây!"
Tống Dực gật đầu, hắn nhắm mắt lại, suy nghĩ chuyện gì đó.
...
Trong thời gian nghỉ ngơi tại bệnh viện, hắn mới biết bệnh viện cũ xảy ra hỏa hoạn nguyên nhân là do một người phụ nữ bị tâm thần phân liệt đã gây nên, cô ta muốn tất cả phải chôn vùi cùng với đứa con đã mất của cô ta chính tại bệnh viện này, cũng may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-duc-va-nghien-duong/2809594/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.