Chương trước
Chương sau
''Năm ngoái ba đã hứa sẽ đưa mẹ và con đi chơi rồi, nhưng lúc đó lại xảy ra tai nạn, bây giờ ba bù đắp lại cho mẹ và con đi, ba dẫn mẹ con con đi chơi nữa được không ba?"

''Dĩ nhiên là được...!"

''Mẹ không muốn đi chơi nữa!"

''Sao vậy mẹ?"- Tống Dương ủ rũ hỏi.

''Mẹ...mẹ vừa tỉnh lại, mẹ thấy không khỏe trong người, không muốn đi chơi!"- cô né tránh sự bối rối trong mắt mà trả lời Tống Dương.

''Vậy chúng ta đợi khi nào mẹ khỏe lại thì đi nha ba?"

''Được!"- Tống Dực nhanh chóng lên tiếng trước cô, nếu không cô sẽ lại từ chối.

"Tiểu Dương, mẹ đói rồi!"- Nghiên Dương mỉm cười, xoa xoa đầu Tống Dương để đá sang chuyện khác, hắn để ý từ nãy đến giờ, cô vẫn không chú ý đến hắn.

Mãi 1 lúc sau, hắn cho người đưa Tống Dương về nhà, còn hắn thì ở lại chăm sóc cho Nghiên Dương, nhưng cô lại từ chối.

''Anh đang thương hại mẹ con em sao?"

''Không phải!"

''Em không cần anh phải ở lại đây! Em cũng không cần anh bố thí tình cảm nữa, em chỉ cần anh quan tâm Tiểu Dương là được rồi!"

''Nghiên Dương, nghe anh nói...!"

Nghiên Dương nằm quay lưng về phía Tống Dực, cô không muốn nghe hắn nói gì nữa.

''Vậy...em nghỉ ngơi đi!"

...

Ngày nào hắn cũng cố gắng trò chuyện với Nghiên Dương, hi vọng cô có thể để ý đến hắn 1 chút, nhưng cô thậm chí còn không muốn nhìn vào mắt hắn chứ đừng nói là trò chuyện, khi ở bên hắn, cô không lấy nổi 1 nụ cười, nhưng khi Tống Dương đến, cô đã cười rất tươi, hắn muốn nhìn cô cười như vậy, nên hầu như mỗi lần đến chăm sóc cô đều phải dẫn theo Tống Dương.

''Cơ thể cô đã dần ổn định lại rồi, có thể xuất viện trong 2-3 ngày tới!"



''Vậy sao? Cảm ơn bác sĩ!"- Nghiên Dương mỉm cười, vậy là cô sắp về nhà với Tống Dương rồi.

''Ba ơi, mẹ sắp xuất viện rồi, có phải chúng ta nên đi chơi không?"- Tống Dương lên tiếng.

''Tất nhiên! Ba đã dự định sẽ đưa mẹ con con đến chỗ nào rồi!"

''Thật ạ? Ở đâu vậy ba?"

''Công viên Disneyland!"

''Yeah! Đi công viên!"

Tống Dực ngước nhìn Nghiên Dương, cô không biểu hiện cảm xúc nào khiến tinh thần hắn như muốn kéo xuống.

''Mà mẹ này, mẹ đã biết chuyện ba bị sẹo chưa?"- Tống Dương lại tiếp tục nói.

''Hả?"- Nghiên Dương ngạc nhiên.

''Tiểu Dương, chuyện này đáng để nói à? Chỉ là cái sẹo nhỏ, không có gì to tát cả!"- Tống Dực bối rối ngăn cản Tống Dương, hắn sợ, sợ cô nghĩ hắn đang lợi dụng Tống Dương để cô thương hại hắn, quan tâm hắn.

''Nhưng ba vì mẹ và con nên mới có cái sẹo đó mà!"

''Chuyện này là sao vậy Tiểu Dương?"- Nghiên Dương thắc mắc.

''Lúc mẹ bị tai nạn cách đó mấy tháng, bệnh viện mẹ nằm bị cháy, chính ba đã vào cứu mẹ con mình nên bị mảnh vỡ trên trần nhà đập trúng đầu đó!"

''Là vậy sao?"- cô hướng ánh mắt về phía hắn, chắc là...hắn rất đau.

Đợi cho Tống Dương đi ngủ, cô mới dám nói chuyện với hắn.

''Cái sẹo đó...không sao chứ?"

Tống Dực vui mừng, cuối cùng cô cũng đã chịu mở miệng với hắn rồi



''Không sao! Đây chỉ là cái sẹo nhỏ thôi!"

''Ừ! Không sao thì tốt!"

''Nghiên Dương, anh xin lỗi!"

''Chuyện này nói sau đi!"- Nghiên Dương nằm xuống, cô vòng tay ôm Tống Dương rồi ngủ luôn.

''Cho dù em không muốn nghe anh cũng sẽ nói, anh nhận ra bản thân đã yêu em, anh muốn bù đắp cho em và Tiểu Dương, anh sẽ cố gắng chăm sóc cho mẹ con em cả quãng đời còn lại này, chờ ngày em tha thứ cho anh!"

Cô im lặng, bây giờ cô không muốn nói câu gì với hắn hết.

''Em cứ nghỉ ngơi đi! Anh ra ngoài mua chút đồ sẽ trở lại ngay!"

Lúc Tống Dực vừa ra khỏi phòng, Nghiên Dương đã bật khóc. Không phải cô không muốn tha thứ cho hắn, cô rất muốn cùng hắn và Tống Dương ở bên nhau, nhưng...cô sợ hắn sẽ thay lòng.

Đến ngày Nghiên Dương ra viện, Tống Dương đã chuẩn bị đầy đủ để đón cô.

''Mẹ ơi, mẹ nằm bệnh viện lâu như vậy, chắc mẹ chưa từng ra ngoài xem nơi ở mới thế nào phải không? Để con dẫn mẹ đi nhé!"- Tống Dương cười nói với.

''Ừ!"- Nghiên Dương gật đầu.

''Con quên mất hôm nay phải làm gì rồi sao Tiểu Dương?"- Tống Dực xoa đầu con trai.

''A, con quên mất! Ba đã hứa sẽ đưa mẹ con mình đi công viên Disneyland mà!"

''Đúng rồi!"

Nghiên Dương lúng túng, cô không biết nên làm thế nào.

''Đi nha mẹ?"- Tống Dương nắm lấy tay cô lắc lắc, sau đó còn mếu máo để lấy lòng cô.

Tống Dực mong chờ, hắn sợ cô sẽ từ chối.

''Được rồi!"- Nghiên Dương đành đồng ý, dù sao Tống Dương cũng muốn đi thế này, cô nên chiều ý thằng bé, với lại, đây cũng là chuyến đi chơi đầu tiên của gia đình mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.