Đột nhiên cả người cô bị Tống Dực bao lấy, hắn ôm chặt cô.
''Cảm ơn em!"
Nghiên Dương càng lúc càng bối rối, cô vội đẩy hắn ra.
''Không có gì!"
...
Tống Dực chở cả 2 mẹ con đến công viên Disneyland, Tống Dương vui đến nỗi ngồi hát ngân nga trong xe, đôi lúc còn nói sẽ dạy cô hát bài hát tiếng anh mà thằng bé đã học được ở trường nữa chứ.
Thỉnh thoảng cô có ngước lên, bắt gặp Tống Dực nhìn cô qua gương chiếu hậu, cô xấu hổ không dám ngước lên nữa.
Chiếc xe đậu trước cổng công viên Disneyland, Tống Dương và cả Nghiên Dương đều đã xuống xe rồi, tại sao Tống Dực vẫn còn ở trong?
''Em và Tiểu Dương cứ đứng đây, đợi anh 1 lát! Anh sẽ quay lại ngay!"
Nghiên Dương kinh ngạc, kí ức của 2 năm trước bỗng ùa về, 2 năm trước hắn cũng hứa sẽ dẫn cô và Tống Dương đi chơi và cũng chính hắn nói với 2 mẹ con cô câu này, không lẽ hắn lại muốn bỏ đi lần nữa?
Chiếc xe dần lăn bánh rời đi, Nghiên Dương cứ đứng đó nhìn, tay siết chặt lấy tay Tống Dương khiến thằng bé đau đến nỗi phải lên tiếng.
''Mẹ ơi, sao mẹ nắm chặt thế ạ?"
Nghiên Dương giật mình
"Mẹ...mẹ xin lỗi!''
''Không sao đâu mẹ! Ba đã nói là sẽ trở về ngay mà, mẹ đừng lo! Con đứng đây đợi cùng mẹ! Không ai có thể bắt nạt được mẹ đâu!"
''Không! Mẹ không có lo!"
Nghiên Dương ngồi ngang bằng với Tống Dương, cô xoa đầu thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-duc-va-nghien-duong/2809590/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.