Chương trước
Chương sau
Bên trong dẫn ra ba người phụ nữ trùm kín đầu chỉ để lộ phần thân dưới.

"Xem ta có quà gì cho ngươi nào."

Ngay lúc này Lý Anh Kiệt bắt được Trần Vũ Hiên áp giải đến trước mặt anh.

Hoắc Thừa Ân ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Vũ Hiên trong bộ dạng thế này, người nhợt nhạt đầu tóc rối bù tay chân yếu ớt.

Còn đâu bộ dạng thiếu công tử cao cao tự đại, cường tráng cả về thể lực lẫn tinh lực ngày xưa.

Trần Vũ Hiên cúi đầu không nhìn bất cứ ai, hơn ai hết hắn mới chính là người cảm thấy bị sỉ nhục nhất lúc này.

Hoắc Thừa Ân bỏ qua dòng suy nghĩ của mình, nhướn mày với Trần Cảnh Hâm.

"Chúng ta xem như hòà nhau, ông thả bọn họ ta sẽ thả con trai ông ra."

Trần Cảnh Hâm cười lớn -"Tên phế vật đó mang theo chỉ thêm phiền, ngươi muốn chém muốn giết tuỳ ngươi."

Hoắc Thừa Ân nhìn thấy rõ cái rùng mình ban nãy của Trần Vũ Hiên, cả người hắn run lên chẳng biết vì sợ hay tức giận.

"Khá khen cho người cha có trách nhiệm như ông, vì tranh quyền cả tính mạng con trai mình cũng không cần."

Trần Cảnh Hâm ngồi xuống ghế ngoảnh mặt nơi khác, không trả lời.

Vũ Thành lùi về sau Hoắc Thừa Ân hỏi nhỏ -"Tiếp theo nên làm gì?"

Hoắc Thừa Ân lắc đầu -"Tạm thời không nên manh động, ta sẽ đánh lừa ông ta, cậu tìm cách tiếp cận sau đó cứu bọn họ, Diệp Ấn đang ẩn nấp sẽ hỗ trợ cậu."

Vũ Thành gật đầu.

Hoắc Thừa Ân ngay lập tức thu hút sự chú ý của ông ta -"Ông định dùng mạng của ba người họ để đe doạ ta!"



Trần Cảnh Hâm hớn hở -"Sao nào?"

Anh nhếch môi, rút bên eo ra khẩu súng lục xoay xoay trên tay -"Nếu ông có thể dùng tính mạng con trai mình cá cược thì ta cũng đâu thể chịu thua được, ông muốn xử người nào trước, ta sẽ làm giúp ông."

Đám lính bên Trần Cảnh Hâm kẻ giương đao người kéo cò súng đề phòng.

Trần Cảnh Hâm nheo mắt nhìn anh -"Ngươi dám sao?"

"Sao ta không dám, không phải quyền hạn mới có nghĩa lý ở đây sao?" Hoắc Thừa Ân giơ cao tay súng, chỉa vào từng người trùm kín đầu đối diện.

"Được, để ta xem ngươi ra tay thế nào." Trần Cảnh Hâm tuy có chút lo lắng nhưng vẫn rất mạnh miệng.

Hoắc Thừa Ân nhắm chuẩn người đứng giữa -"Bắt đầu từ người này."

Pằng một phát vào thẳng tay người áo đen miệng bịt kín người đó chỉ đứng lắc đầu vì đau.

Vũ Thành đang lén đi tới liền giật mình, không ngờ Hoắc Thừa Ân thật sự ra tay.

Ai nấy ngơ người không hiểu chuyện gì, chẳng phải tổng đốc đến cứu người ư?

"Trần Cảnh Hâm, tiếp theo ông muốn ta nhắm vào bộ phận nào, chân, bụng, ngực, tim hay thẳng vào đầu?" -

Hoắc Thừa Ân giơ súng thổi nhẹ, môi thoáng qua nụ cười đắc ý.

Trần Cảnh Hâm cười lớn gật đầu -"Không ngờ ngươi thật sự nhẫn tâm, kể cả người phụ nữ đầu ấp tay gối bên cạnh mình cũng ra tay."

Ông ta xoay qua liền thấy Trần Điềm Nhiên đứng trong góc -"Điềm Nhiên, trước đây ta khuyên con không nên ở bên cạnh hắn, nếu nghe lời thì chúng ta đâu đến bước đường này, nhìn rõ bộ mặt thật của hắn đi."

Trần Điềm Nhiên ngước mắt lên, đôi mi ngấn lệ nhìn anh, từ nãy giờ cô ta chỉ dám lén trong góc nhìn người đàn ông mình yêu say đắm điên cuồng, anh vẫn như xưa, vẫn uy dũng cao ngạo, vẫn là tín ngưỡng khó thay đổi trong lòng cô ta.

Hoắc Thừa Ân vô tình nhìn sang, Trần Điềm Nhiên mấp máy môi nói gì đó rồi mỉm cười nhẹ nhàng.



Hoắc Thừa Ân hiểu khẩu hình miệng đó - "Họ đã trốn thoát rồi." - Nên anh mới liều lĩnh ra tay.

Trần Điềm Nhiên gật đầu -"Ba nói phải."

Cô ta tiến đến gần Trần Cảnh Hâm, ghé sát vào tai ông ta nói gì đó làm ông ta đứng tròng mắt vì giật mình, tay rút ra con dao đâm thẳng vào tim ông ta.

Sự việc quá nhanh không ai ngăn kịp cũng chẳng ai ngờ tới, Trần Cảnh Hâm trợn mắt quát lớn -"Mày là con phản bội."

Trần Điềm Nhiên rút con dao ra cười như điên dại - "Ta phản bội, ông có từng nghĩ đã làm gì cho ta chưa mà nói ta phản bội? Đừng nghĩ việc ông giấu giếm bấy lâu nay ta không hề hay biết, ông là loài cầm thú chứ chẳng phải người."

Lúc nãy Trần Vũ Hiên cũng đã nói rằng Trần Cảnh Hâm đã bán cô ta từ rất lâu rồi, mỗi lần muốn lấy lòng bạn bè nước bạn ông ta đều chuốc cho Trần Điềm Nhiên ngủ say, sau đó mặc cho họ muốn làm gì thì làm, sau mỗi lần như vậy đều có người chăm nom cô ta để chườm khăn ấm, tắm rửa sạch sẽ về trạng thái ban đầu.

Kể cả Trần Cảnh Hâm cũng không ít lần làm chuyện đồi bại với cô ta.

Thân xác cô ta hiện tại chẳng khác nào gái ngành chuyên tiếp khách, chẳng biết đã qua tay bao nhiêu tên đàn ông.

Chẳng trách lúc trước mỗi lần thức dậy thân xác Trần Điềm Nhiên đều cảm thấy đau nhức, chỗ vùng kín còn sưng tấy khó hiểu, gọi bác sĩ đến khám chỉ nói rằng do cơ địa dễ sưng viêm... Nào có ngờ bác sĩ đó cũng là người của ông ta.

Hiện tại cô ta đang bị 'giang mai' nhưng Trần Cảnh Hâm vẫn muốn sử dụng đến giây phút cuối cùng, bán cho con trai nước bạn.

Hoạ may họ biết được thì cuộc sống sau này của Trần Điềm Nhiên lành ít dữ nhiều.

"Trần Cảnh Hâm ngươi chết cũng không hết tội." - Trần Điềm Nhiên điên cuồng đâm vào tim ông ta, trút hết oán hận bản thân vào tên súc vật này.

Ngay sau đó tình thế trở nên hỗn loạn, người của Trần Cảnh Hâm chạy đến bắt Trần Điềm Nhiên, người của Hoắc Thừa Ân ập đến giao chiến, hai bên đánh nhau ác liệt.

Hoắc Thừa Ân canh chuẩn vị trí của Trần Cảnh Hâm bắn thêm hai phát đạn vào đầu và ngực ông ta, sau đó nhảy đến cứu Trần Điềm Nhiên.

Nhưng tiếc là cô ta đã tự tay kết liễu đời mình, vết dao cứa ngang cổ máu lan tràn, Trần Điềm Nhiên chỉ kịp mỉm cười nhẹ giọng thì thào -"Anh phải sống tốt."

Bởi lẽ, trong một khoảnh khắc, một giây phút nào đó của cuộc đời, chỉ cần cảm thấy hạnh phúc thôi cũng là một loại thành công rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.