Cô lắc đầu.
"Sao ngươi... ngài lại ở đây?"
Nếu nói sai lại bị lợi dụng, Lý Viên Viên quyết định dùng kính ngữ với anh.
"Ta nhớ em." Hoắc Thừa Ân giọng ấm áp ôm cô chặt vào lòng "Ta không biết nên làm gì."
Tim cô hụt một nhịp đập loạn cào cào, môi lắp bắp "Hoắc... Hoắc Thừa Ân, ngài lại say rượu phải không? Giờ này chập tối rồi, ta nghĩ ngài nên về nghỉ ngơi kẻo dính sương đêm cảm lạnh."
Không để đến Lý Viên Viên, Hoắc Thừa Ân cứ chậm rãi bộc bạch "Mỗi ngày ta đều suy nghĩ làm cách nào để giải thoát sớm hơn, ta không muốn như thế nhưng ta đã cố gắng đến hiện tại, lẽ nào chỉ vì mong muốn nhất thời của bản thân mà phá huỷ bao nhiêu tâm tư công sức của mọi người."
Lý Viên Viên không hiểu trời trăng mây đất thế nào "Hôm nay ngài ăn trúng độc gì hả."
"Em hận ta lắm phải không, cũng đúng, người như ta rất đáng hận, chính ta còn hận bản thân mình." Hoắc Thừa Ân vừa nói vừa siết chặt vòng tay như sợ đánh mất thứ quý giá của đời mình.
Anh cũng là con người, không phải thần cũng chẳng phải thánh, đương nhiên sẽ có những thứ bản thân sợ đánh mất, sẽ có những điều muốn gìn giữ và đôi lúc phải ích kỉ cho riêng mình.
"Ta không biết ngài đang nói gì nhưng ta nghĩ tâm trạng ngài rất không ổn, như vầy đi, tạm thời ngài buông ta ra trước rồi từ từ nói chuyện, ta sắp thở không nổi rồi." Lý Viên Viên xuống nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-doc-tai-thuong-dung-yeu-toi/3605544/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.