Buổi tối, Lý Viên Viên bị cưỡng chế ra cổng chờ dù đã có lính gác canh cổng.
"Trời ơi, mệt mỏi cả ngày còn không cho ngủ, tên chết tiệc."
Cô dựa trụ đá lớn giận dỗi.
Hồi sau chấp nhận việc không chờ không được, cô quay sang 2 anh gác cổng đẹp trai.
"Anh gì ơi."
Không ai nhúc nhích.
"Nè, nè anh gì ơi, tôi ở đây nè." - Lý Viên Viên mò đến trước mặt quơ quơ tay.
Gác cổng khó xử, nhỏ giọng: "Tôi đang làm nhiệm vụ, cô đừng quẩy rầy."
"Tôi đâu có quấy rầy, ở đây buồn chán quá nên tìm người nói chuyện, hai anh đứng như tượng ở đây suốt mà không thấy mỏi sao?"
Lính gác lắc đầu.
"Chắc quen rồi, vậy không nói chuyện với ai mà không chán sao? Tôi một ngày không nói chuyện chắc trầm cảm chết mất."
Lính gác im lặng.
Cô đi sang người đối diện.
"Tôi nói anh nghe, dù sao chúng ta cũng chung cảnh ngộ kể ra như hoạn nạn có nhau, nói vài câu tâm sự đi mà, các anh đừng kì thị bằng hữu vậy mà."
Lính gác có hơi động lòng nhưng vẫn nhất quyết không trả lời.
"Các anh nhìn xem, thân gái yếu mềm như tôi mà bị bắt ra hứng sương hứng gió chờ cổng trong khi các anh đang làm nhiệm vụ ở đây, có phải hiếp người quá đáng không?"
Lý Viên Viên ngồi xuống cột đá bắt đầu kể lể.
"Các anh là nam nhân nên đâu hiểu được nổi khổ tâm của bọn tôi trong thời kì trọng nam khinh nữ, sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-doc-tai-thuong-dung-yeu-toi/3605521/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.