Lý Viên Viên chạy một mạch về nhà kho, chui vào góc sâu nhất tối nhất lẫn trốn.
Trốn tránh hiện thực tàn nhẫn, trốn thiên đạo bất công, con người bất nhân bất nghĩa và cả bản thân nhút nhát yếu hèn.
"Tại sao, tại sao, mày phải giết hắn, mày phải giết hắn, Lý Viên Viên."
Cô tự tát mặt mình, thật đau thật kêu cho bản thân tỉnh ngộ.
"Sợ, đúng, do mình quá sợ thôi, dù sao cũng là một mạng người... Nhất định, nhất định lần sau sẽ xuống tay, hắn không phải người, hắn là cầm thú, là cầm thú." - Lý Viên Viên tự thủ thỉ với bản thân, tâm tâm niệm niệm như nhắc nhở bản thân.
Sáng hôm sau, mảnh giấy lại được ném vào lúc cô đang trên đường đi đổ rác.
Lần này Lý Viên Viên không chửi cha mắng mẹ ai nữa, im lặng nhặt cục giấy, đọc xong lại phi tan.
"Lý Viên Viên, hôm nay cô không tranh bưng trà cho tổng đốc nữa à?" - Hầu gái Khuê Cát - người chuyên phụ trách bưng trà, cà phê cho Hoắc Thừa Ân cười cười chọc ghẹo cô.
"Không, cô tự bưng đi." - Lý Viên Viên cầm xọt rác đi thẳng vào trong.
"Ê ê, đừng nói lần này cô bị tổng đốc doạ sợ mất mật nên không dám lên đó nữa à nha." - Khuê Cát đi song song khều khều vai.
Cô lười đôi co nên gật đầu qua loa: "Ừm, cứ cho là vậy đi, ta gặp hắn còn sợ hơn đi gặp diêm vương."
"Vậy sao?" - Hoắc Thừa Ân đứng ngay cột nhà to tướng hỏi lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-doc-tai-thuong-dung-yeu-toi/3605505/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.