Hai chị em vui vẻ đi ra ngoài.
Cuối cùng chỉ có một người vui mừng trở về.
"Kiều Kiều đâu?"
Ô Lan hỏi.
Tống Đàn "phốc xuy" cười một tiếng: "Phía sau ạ! "
Vừa dứt lời, chỉ thấy từ trên con đường nhỏ phía sau có một đại nam hài, cái đầu tròn cái mái tóc đen nhánh bóng loáng, thân thể gầy gò cao cao, giờ phút này đang lấy tay áo lau nước mắt, ủy ủy khuất khuất , thút tha thút thít khóc sướt mướt...
"Phốc!" Ô Lan cũng không nhịn được, cười lên nhận lấy cái sọt trong tay cậu bé:
"Làm sao vậy? Sao con lại khóc? Ôi, nhìn mặt hoa đáng yêu của Kiều Kiều nhà chúng ta xem, đều khóc thành xấu như vậy! "
Có người đau lòng, Tống Kiều khóc to hơn.
"Mẹ... Ô ô ô ô mẹ mẹ... Chị con ô... Chị con không biết trồng cây!”
Tống Đàn cũng không chịu cõng cái nồi đen này: "Nói bậy, tất cả hạt giống chị đều rải xong, sao lại không trồng tốt? Không phải chị đã để lại cho em một nắm, để cho em chậm rãi trồng sao? "
Sau đó nhỏ giọng giải thích với Ô Lan một chút:
“Hạt giống của Tử Vân Anh chỉ cần trực tiếp rắc xuống đất là được, nhưng Kiều Kiều chỉ biết phương pháp trồng ngô, cho nên thằng bé nhất định phải gieo từng hạt một.”
Cuối cùng Tống Đàn đem tất cả hạt giống rắc sạch, chỉ để lại cho cậu bé một nhúm to bằng bàn tay, còn có một ít hạt giống khác, để cho Kiều Kiều gieo hạt xuống từng cái từng cái hố...
Tống Kiều khóc thảm: "Nhưng chị... nhưng chị… chị gieo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-dan-ky-su/381417/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.