Trên cánh đồng máy móc gầm rú, bà con vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, cỏ dại chất đống trên bờ ruộng càng ngày càng nhiều, bùn đất màu nâu lâu không cày mang theo mùi ẩm ướt, phơi bày dưới ánh mặt trời rực rỡ vào sáng sớm.
Ngôi làng miền núi hiện lên sự náo nhiệt đã lâu không gặp.
Vương Lệ Phân mở ra phòng tạp vật đã lâu không mở ở góc viện, đó là ngôi nhà đắp bằng đất xây vào mấy chục năm trước.
Năm đó nàng vừa mới sinh được con gái, Tống Hữu Đức liền cùng huynh đệ đi đào bùn vàng, cắt rơm rạ, nén ra từng khối gạch, chậm rãi xây thành nhà ở.
Lúc đầu, đây là nhà chính của bọn họ.
Sau đó bọn nhỏ dần dần lớn lên, phòng gạch ngói cũng xây dựng, căn phòng này liền biến thành kho đựng lương thực ngũ cốc... Đợi đến khi không trồng ruộng được nữa, liền triệt để thành phòng tạp vật.
Kiều Kiều chạy đến: "Bà ơi! Bà ơi! "
Vương Lệ Phân vừa mới từ bên trong lấy ra mấy bộ gánh, nghe vậy đáp một tiếng:
"Kiều Kiều! "
Không bao lâu sau, cái đầu mới được cắt tỉa gọn gàng của Kiều Kiều liền thò vào:
"Bà nội, chị nói lát nữa dẫn con đi làm ruộng, muốn con mượn bà một cái sọt nhỏ. "
Rất nhanh liền bị những cái gánh đang xếp chồng lên nhau trên mặt đất thu hút: "Bà ơi, đây là gì?"
Vương Lệ Phân cười ha hả lấy cho hắn một cái giỏ nhỏ, suy nghĩ một chút, lại đi kéo một đoạn dây nhựa gấp lại mấy lần cột vào thắt lưng hắn: "Kiều Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-dan-ky-su/381416/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.