Đúng như Dương Vũ Hàn nói, Lưu Hạo Thần rất nhanh hiểu được "biểu hiện tốt" trong lời nói của anh có ý nghĩa gì.
Cậu siết chặt nắm tay dưới gầm bàn, cố để không đấm vào bản mặt đáng khinh của lão già trước mặt. Dương Vũ Hàn gọi lão già đó là ngài Lưu. Lão tầm khoảng hơn 60 tuổi, già khú nhăn nhúm nhưng đầu tóc vẫn chải chuốt bóng mượt, quần là áo lượt bảnh bao. Từ khi ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt lão ta vẫn không ngừng liếc nhìn Lưu Hạo Thần.
- Đây là nghệ sĩ mới của Vạn Hoa à? - Lão Lưu đánh mắt về phía Lưu Hạo Thần - Cậu Hàn thật có con mắt nhìn người, nghệ sĩ trong công ty càng ngày càng đẹp.
Dương Vũ Hàn tươi cười rót rượu vào ly cho lão Lưu:
- Chủ tịch Lưu quá khen, cậu ấy chỉ là vệ sĩ riêng của tôi thôi.
Lão Lưu ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt trắng trợn soi mói từng tấc cơ thể tới gương mặt Lưu Hạo Thần:
- Nhan sắc này mà làm vệ sĩ thì phí quá. Cậu muốn thành ngôi sao chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ hết lòng nâng đỡ.
- Chủ tịch Lưu nói chuyện thật hào sảng, nào Hạo Thần, mau kính ngài ấy một ly.
Lưu Hạo Thần nghiến răng, tự nhẩm trong đầu ba chữ "biểu hiện tốt" như một liều an thần, mặt lạnh như tiền nâng ly lên.
Thế nhưng Chủ tịch Lưu không hổ là một lão già mất nết, lão cũng nâng ly, nhưng chưa chạm đã buông tay, hất đổ hết rượu vào người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-cong-bi-de-roi/2786154/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.