Khi Lưu Hạo Thần trở về nhà cũng không còn sớm nữa, không ngờ Vũ Hàn vẫn đợi cậu, trước mặt là một bàn đồ ăn cực kì hấp dẫn nhưng đã nguội lạnh. Lưu Hạo Thần ngẩn người hỏi:
- Anh chưa ăn à?
- Anh đợi em.
- Nhưng em ăn ở ngoài rồi.
Dương Vũ Hàn không nói gì khiến Lưu Hạo Thần cảm thấy chột dạ, cảm giác áy náy giống như mình vừa làm chuyện gì không phải với anh. Đúng lúc này, chuông điện thoại của cậu lại réo lên khiến cậu giật nảy mình, ấn phải nút loa ngoài. Tiếng mẹ Lưu cao vút vang lên giữa không gian đang tràn ngập sự khó xử:
- Hạo Thần à, đi đâu mà cả tuần mẹ gọi không được?
- Con...
Lưu Hạo Thần chưa kịp trả lời, mẹ Lưu đã nói tiếp:
- Cuối tuần em họ Tiểu Vy cưới, con có về được không?
- Mẹ, công việc của con...
- Đừng có nói là bận việc không về được. Mẹ còn không biết con ở thành phố ấy lêu lổng vô công rồi nghề hay sao? Cái thằng này bảo đi là đi biền biệt cả năm trời, chắc đợi đến lúc ông bà già này chết mới vác xác về mất. À, lần này về mang cả cậu Từ Lôi về nữa nhé.
- Lôi ca anh ấy...
- Mẹ thấy cậu ta được đấy, dáng người rắn chắc khoẻ mạnh lại ngoan ngoãn chăm chỉ biết điều, uống rượu với ba con cũng rất hợp, ba con nhắc cậu ta mãi. Cô họ con còn đòi làm mối cậu ta cho Tiểu Vy nhưng mẹ không đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-cong-bi-de-roi/2786125/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.