Từ sáng sớm, ba mẹ Lưu đã tỉnh dậy sửa soạn ồn ào huyên náo đến gà bay chó sủa. Ba Lưu liên tục hỏi "Bộ vest của tôi đâu rồi?" "Giày của tôi đâu rồi?" "Tất của tôi đâu rồi?" "Cà vạt của tôi đâu rồi?". Mẹ Lưu vừa lấy đồ cho ba Lưu vừa không ngừng cằn nhằn ca thán chồng. Đến khi nhìn Lưu Hạo Thần bước ra, mẹ Lưu chính thức bùng nổ:
- Ối giời ơi con ơi! Mày mặc cái gì thế kia? Có khác gì thằng ăn mày không?
Lưu Hạo Thần nhìn lại bộ đồ của mình, áo phông đen in họa tiết graffiti sáng tạo, áo khoác da đen đính các thể loại đinh tán, khuyên kim loại ấn tượng, quần bò rách phong cách, tổng thể cực kì ổn, chẳng có chỗ nào để chê. Vậy mà mẹ Lưu lại gọi là "thằng ăn mày" có đáng thất vọng không cơ chứ. Lưu Hạo Thần kéo vạt áo, nhún vai nói:
- Mẹ không hiểu rồi, đây là fashion.
Từ trước đến nay, Lưu Hạo Thần đều không phải kẻ tùy tiện, cậu rất quan trọng ngoại hình, cũng rất có gu ăn mặc. Tuy nhiên phong cách thời trang của cậu lại không hợp mắt mẹ Lưu tẹo nào. Mẹ Lưu trừng mắt:
- Mẹ không biết cái gì phát cái gì sần. Mày thay ngay bộ đồ kia ra, mặc bộ khác tử tế cho mẹ.
- Nhưng đây là bộ tử tế nhất của con rồi. - Lưu Hạo Thần ương bướng nói.
- Thế thì lấy bộ vest cũ của ba mày mà mặc.
- Không đời nào con mặc cái thể loại cổ lỗ sĩ xấu ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-cong-bi-de-roi/2786111/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.