Chương trước
Chương sau
Tên bí ẩn đứng nhìn thi thể của Hàn Bất Tiếu từ từ rã thịt ,đến khi xương cốt cũng tan thành tro,Hắn nheo mắt suy ngẫm một lúc.

-Vẫn là con rối không hoàn mỹ...Cái cây này ở Nhân Giới đúng là không thể thích ứng như ở Thần Quốc...Hừ...Lãnh Mộ Tuyết,Ta tạm tha cho ngươi một thời gian...

...Đỉnh Bảo Sơn...

Bảo Liên bánh bao hạ kiếm đáp lên sân biệt viện đã trống huơ, tan hoang ,Y bước vội đến trước mặt của Bảo Liên hoà thượng, quan sát một hồi nói

-Ngươi ngủ đủ chưa?Hắn moi linh đan của ngươi chứ có moi tim của ngươi đâu mà giả vờ viên tịch...

Bảo Liên hoà thượng ngốc đầu lên vươn vai một cái .

-Woap...huơ...vẫn là do cái mặt quái dị của ngươi đã doạ cho tên đó bỏ chạy...lão nạp khi nãy quả là đã chết rồi,ngực thủng một lổ lớn đấy...nhưng lại sử dụng thuật trùng sinh...bây giờ cũng trở nên vô dụng rồi...

Trong lúc giao đấu với bọn nhân sĩ võ lâm,Bảo Liên hoà thượng đã tâm ý tương thông với Bảo Liên bánh bao, đến khi bị tên bí ẩn moi linh đan,ông ta kịp thời sử dụng thuật trùng sinh ,cả quá trình diễn ra ở Bảo Sơn đều hiện lên trong tâm trí của Bảo Liên bánh bao vì thế Y biết rõ lão hoà thượng Bảo Liên vẫn chưa chết,nhưng đã có biến đổi mạnh.

Bảo Liên bánh bao vội chụp vào cổ tay của Bảo Liên hoà thượng bắt mạch.

-Hai mươi năm trước ngươi sử dụng thuật trùng sinh một lần đã giảm mất linh lực một nửa ,hai mươi năm sau ngươi lại sử dụng lần hai ...ngươi có phải là muốn ...ôm chân ta ăn vạ cả đời phải không?

Bảo Liên hoà thượng đúng là đang ôm chặt lấy chân của Bảo Liên bánh bao.

-Lão nạp đã trở thành một người bình thường rồi,linh lực mất hết,tay chân run rẩy... không phải là do ngươi ban cho hay sao,bọn người kia không phải là vì ngươi mà đến đây hay sao hả?đời này ngươi đừng hòng thoát khỏi lão nạp...

-Grừ...ta đã nói thuật trùng sinh không phải là chú thuật hoàn mỹ, không thể tự tiện sử dụng cơ mà...tự lão chuốt lấy...còn đổ lỗi cho ta...buông ra buông ra...

-Hừ...cái tên moi linh đan của Ta rất có thể là người ngươi luôn tìm kiếm... không liên quan đến ngươi sao...

-Hắn hắn...bỏ chạy rồi làm sao ta có thể khẳng định Hắn có phải đến từ Thời Không kia hay không chứ?

-Thái,thái sư thúc...ơ...hai vị ...ai là Bảo Liên Chân Nhân ạ...?

Bảo Liên hoà thượng trong lần phi thăng thất bại đã bị biến đổi dung mạo từ một lão nhân gia già nua trở thành dung mạo của một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi và giống y như Bảo Liên bánh bao,vì vậy Cát Danh Kỳ không biết ai mới là Bảo Liên.

Cả hai đều lên tiếng

-Ta!

-Ta!

-Hừ ngươi không còn linh lực nữa ,tự nhận là Chân Nhân đắc đạo có phải đang tự vả mặt mình không?

-Hừ...nhìn dung mạo của bằng tăng ai cũng rõ Ta là lão hoà thượng để tóc tu hành Chân Nhân đắc đạo Bảo Liên.

-Ha ha ha ..ngươi đi soi cái mặt của mình đi rồi nói nhé!

-Ừm...hai mươi năm rồi ta chưa ngắm lại vẻ đẹp lão niên phúc hậu của mình...

Trong khi Bảo Liên hoà thượng đi đến soi bóng vào hồ hoa sen thì Bảo Liên bánh bao nói với Cát Danh Kỳ.

-Ngươi Mặc kệ lão hoà thượng ngốc đó đi...Ta đến xem Phong Truy Mệnh đã...

Cát Danh Kỳ như chợt tỉnh liền nói

-Phong sư huynh lẫn Diệp cô nương đều bị thương cả rồi ạ,Thái sư Thúc,xin người cứu chữa cho cả hai .

Cát Danh Kỳ đi theo Bảo Liên bánh bao tuy nhiên trong lòng Y vẫn không thể không hiếu kỳ ,tự hỏi tại sao lại có đến hai Bảo Liên .Bảo Liên bắt mạch tượng cho Phong Truy Mệnh một hồi thì nhăn mặt nói.

-Khổ thật,khổ thật ...kiếp trước cũng vậy kiếp này cũng vậy...đều bị người ta đánh cho đứt đoạn kinh mạch...lần này không đi Ma Vực không được rồi a.

Cát Danh Kỳ ngơ ngác hỏi

-Thái sư thúc ,Phong sư huynh thế nào rồi ạ,tại tại sao phải đi Ma Vực ạ?

-Hừm...kinh mạch của Hắn bị đánh đứt rồi,linh đan gần vỡ,nếu biệt viện của ta còn nguyên vẹn thì có thể cứu chữa cho Hắn tại đây,nhưng nhà của ta đã bị tên Mặt Nạ Đen kia thổi bay xuống vực rồi, không còn dược liệu chữa trị cho Hắn , mau đưa Hắn về Bách Kiếm Môn cho Tô Nhược Hồng điều trị đã,còn việc Ta đến Ma Vực là để tìm Hoa Dạ Nguyệt để cứu Hắn.

Sau đó Bảo Liên cầm tay của Diệp Thiên Thanh bắt mạch.

-Áaaaaaaaa...

Tiếng hét thê lương của Bảo Liên hoà thượng vang lên làm cho cả hai giật bấn người nhìn sang hồ hoa sen.

-Ngươi nổi điên gì thế hả?

Bảo Liên hoà thượng hai tay ôm hai bên má phúng phính,biểu cảm thống khổ ngước mắt lên nhìn trời kêu thán.

-Dung mạo của ta...aaa...

-Hừ ...đây gọi là quả báo đó...ai bảo ngươi cứ gọi ta là Bánh Bao...

Đoạn quay sang nói với Cát Danh Kỳ

-Ngươi đã truyền linh lực điều thương cho Diệp cô nương à?

-Dạ ,đệ tử đã phong bế toàn bộ kinh mạch của cô nương ấy để tránh bị tổn hại đến lục phủ ngũ tạng.

Bảo Liên lấy ra một lọ thuốc cho Diệp Thiên Thanh uống rồi nói.

-Tình trạng của Diệp cô nương không khác gì Phong Truy Mệnh...hừm...đi thôi,mang cả hai về Bách Kiếm Môn.

Cát Danh Kỳ biến lớn Ngọc Kiếm dìu Phong Truy Mệnh lẫn Diệp Thiên Thanh lên ngự kiếm bay đi,Bảo Liên bánh bao nắm cổ áo của Bảo Liên hoà thượng lôi xềnh xệch lên kiếm cùng bay theo.

-Grừ...đi mau cái tên vô tích sự này...

-Hic...Ta đã trở thành Bánh Bao...hic...hic...

...Ma Vực...

Trong một hang động tối om tối mò ,có một bóng người đang ngồi vận công tu luyện,bên cạnh Hắn là một bộ xương con mảng xà to như cột đình đã trắng khô.

-Yaaa...

-Ầm...

-Woa... không ngờ mật xà tinh này có thể thăng cấp linh đan của ta...

Đó chính là tiếng nói của Đông Kỳ Vân,lần trước Hắn bị xà tinh cuốn theo lôi về Ma Vực,may mắn là con xà tinh bị Cát Danh Kỳ đánh trọng thương cho nên về đến hang ổ đã vô cùng kiệt sức,nới lỏng thân thể,Đông Kỳ Vân nhờ vậy mà tuột khỏi vòng vây xiết chặt,trong lúc Hắn đang tìm cách thoát ra khỏi chỗ quỷ quái thì con xà tinh ngóc đầu lên đớp một cái vào Hắn, tuy kịp thời né tránh đòn hiểm nhưng Đông Kỳ Vân vẫn bị ngã chỏng vó,con xà tinh lại tấn công thêm một lần nữa,lần này nó gặm chặt chân của Hắn ,trút đầu của Hắn xuống ,Hắn vội triệu ra thanh kiếm đâm vào vị trí cổ của con xà tinh,nó đau đớn nhả chân của Hắn ra,vùn vẫy,gào rú,Đông Kỳ Vân quyết không buông tay,cố sức rọc một đường từ cổ của con xà tinh xuống đến gần bụng của nó, khiến cho nó ngã ầm xuống,nhưng nó vẫn chưa chết,nó vẫy đuôi lên quất lung tung đau đớn,quất trúng lưng của Hắn khiến Hắn văng cấm đầu thẳng vào vết thương kia.

-Áaaa...con yêu nghiệt chết giẫm này...sao ngươi lại sống dai đến thế hả?ngộp thở quá...aa...

Trong lúc đó Đông Kỳ Vân nhìn thấy trong thân thể của xà tinh có một viên nội đan phát ánh sáng xanh ,nghĩ đến đây chính là tim của con xà tinh là cơ quan quan trọng nhất của nó ,cho nên hắn đưa tay cố gắng giật đứt.

Đúng như những gì Đông Kỳ Vân nghĩ con xà tinh mất đi nội đan liền chết tươi, không cử động,một lúc sau thì tan rã thịt thành tro bụi chỉ còn trơ khung xương trắng khổng lồ.Tuy đã giết chết xà tinh,nhưng Đông Kỳ Vân bị thương khắp thân thể,Hắn nằm thở hỗn hễnh,cố gắng điều tức linh lực nhưng vô ích,Hắn đã quá kiệt quệ, không thể vận công được nữa .

-Không thể nào,Đông Kỳ Vân ta vẫn chưa hưởng hết lạc thú ở nhân gian sao có thể bỏ mạng trong hoang động này chứ, không thể được không thể quá bất công với các mỹ nhân ở Lạc Hoa Lâu...hức...

Than thở một lúc Hắn thấy viên nội đan của xà tinh vẫn đang chớp sáng trong tay,nghĩ đến nghĩ lui Hắn đưa lên miệng nuốt trọn nội đan.

-Hừ ...nội đan của xà tinh tu luyện hơn trăm năm này biết đâu có thể bồi bổ cho cơ thể của ta?grừ...Ăn mi...

Thế nhưng nội đan vừa trôi xuống bụng thì Đông Kỳ Vân đau đớn tột cùng,Hắn ôm bụng gào thét.

-Aaaa ...đau,đau quá...mình quên mất,nó ...là rắn độc...a...ta trúng độc rồi a...đau...hic...trong lúc nguy cấp...a...đừng đưa...ra ý tưởng...điên khùng...ta ...hức...vĩnh biệt...các mỹ nhân...hức...

Đông Kỳ Vân ngất lịm.

Trãi qua thêm mấy ngày nằm co quắp trong hoang động,Đông Kỳ Vân bổng dưng mở mắt,bật bay lên cao giáng xuống đất hàng loạt chưởng lực.

-Yaaaa....

-Ầm, ầm ầm...

-Woa...thật lợi hại...ta ta đột phá linh đan thăng cấp Hoàng Kim rồi a...ha ha ha...

Đông Kỳ Vân bước ra khỏi hang động tìm đường về U Minh Nhai,nhưng đây là lần đầu tiên Hắn đến Ma Vực,còn đang ở giữa khu rừng thiêng nước độc ngoại vi Quỷ Thành,khắp chốn âm u,cây cối đan xen nhau um tùm,tiểu yêu ,tiểu quỷ chạy nhảy khắp nơi,Hắn vừa đi vừa tránh bị thực vật cắn nuốt,lại phải tiêu hao linh lực thanh tẩy chướng độc,đi lòng vòng nửa ngày Hắn vẫn không biết mình đang đi đâu về đâu.

-Ma Vực không có mặt trời,ta xác định phương hướng kiểu gì đây a...ta bị lạc đường nữa rồi a...

-Uỳnh...ùynh...

Đông Kỳ Vân giật bấn người khi nghe liên tục tiếng nổ vang trời,Hắn hiếu kỳ nhắm hướng khói bốc lên mà đi đến xem thử.Từ đằng xa quan sát Đông Kỳ Vân thấy có một nam nhân mặc y phục màu trắng,áo choàng lông Hồ Ly trắng,trên trán của Y có một nốt chu sa đỏ,ánh mắt hồ ly xanh biếc,dung mạo tuấn mỹ mà thoáng nhìn qua Đông Kỳ Vân như bị mê hoặc ,mụ mị cả đầu óc,Hắn thốt lên ngỡ ngàng.

-Bạch Diễn Tình!

Ngoài Bạch Diễn Tình ra còn có hai quỷ tướng cấp đại xuất hiện,hai tên này là tả hữu hộ pháp của Bá Dực Quỷ Vương,một kẻ cầm ba kích gọi là Tam Sát ,một người cầm đàn tỳ bà tên gọi là Thánh Âm,cả hai quỷ tướng này nằm trong tông chi của dòng tộc Bá Dực,có mang dòng máu Quỷ Tộc Hoàng Gia,cho nên ma lực rất cường hãn,bọn họ đang truy sát Bạch Diễn Tình.

Tam Sát nói.

-Hừ...con Hồ Ly giảo hoạt để xem ngươi còn chạy đi đâu...

Thánh Âm tiếp lời.

-Khiêm Tử Lăng đã chết gục xương trong hang La Hét rồi...ngươi đừng mong có người đến cứu...

Bạch Diễn Tình thở dốc nói

-Ha ha ha...trong động đó ngoài Thiếu Chủ của ta còn có Lãnh Mộ Tuyết , không biết chừng kẻ chết tan xương nát thịt lại là Bá Dực Lãng Thiên Quỷ Vương của các ngươi đấy.

-Hừ...con Hồ Ly dơ bẩn để hôm nay Ta lột da ngươi xuống làm áo choàng...yaaa...

-Ầm...

Tam Sát xuất bạo kích đánh tới tấp Bạch Diễn Tình,Y né tránh liên tục phóng chín chiếc đuôi đáp trả,linh lực ngang sức,thế nhưng Thánh Âm đâu đứng yên Hắn gảy đàn tỳ bà ,sóng âm bắn ra như lưỡi kiếm chém xuống,Bạch Diễn Tình một đấu hai có phần yếu thế,bị Tam Sát đâm mũi kích trúng ngực,Y dịch chuyển lúc ẩn lúc hiện để chạy trốn thế nhưng vết máu nhỏ dài trên đất đã để lộ bước chân,Tam Sát cười lớn khinh khỉnh nói.

-Ha ha ha bách biến hồ ly chẳng qua chỉ có thế...chết đi...

Hắn tung một chưởng mạnh bạo đến khoảng không phía xa.

-Uỳnh...

Một bức tường vô hình cản lại chưởng lực làm cho Tâm Sát lẫn Thánh Âm ngỡ ngàng,Bạch Diễn Tình bị linh tức đẩy mạnh cũng ngã xuống đất hiện hình.

-Ai?

Đông Kỳ Vân đương nhiên là không trả lời mà tung ra cả trăm lá bùa tạo thành một trận pháp bao vây cả hai tên quỷ tướng,Thánh Âm cười nhạt nói.

-Trò trẻ con này mà muốn nhốt bọn ta sao...yaa...

-Ầm...

Một mình Thánh Âm cũng dễ dàng đối phó với bùa chú sơ sài này ,Hắn gảy lên vài tiếng tỳ bà đã phá giải trận pháp của Đông Kỳ Vân,khi khói bụi tan đi thì cả Bạch Diễn Tình cũng biến mất.

Tam Sát nói.

-Hừ ...thuật che mắt...Hắn chạy rồi...

-Con Hồ Ly đó đã bị thương chạy cũng không xa được...còn cái tên bí ẩn cứu hắn đi linh lực không cao,chú thuật dường như là Tu Nhân của Trung Nguyên.

-Hừm...mặc kệ hắn là ai ...lệnh của Quỷ Vương là phải giết chết Bạch Diễn Tình...nếu Ngài biết chúng ta thất trách sẽ không tha cho chúng ta...

-Vậy chúng ta chia nhau đi tìm...

Khi trận pháp vừa bày ra,Đông Kỳ Vân đã nhanh tay kéo Bạch Diễn Tình chạy đi,chẳng biết phải chạy đi đâu đành đưa Y quay lại hang động Xà Tinh,bên ngoài động Hắn yểm một chú ẩn thân ngụy trang cửa động thành một tảng đá.Bạch Diễn Tình một tay ôm vết thương một tay xô Đông Kỳ Vân ra khi Hắn tiếp xúc gần với Y.

-Ngươi tránh ra...

-Ngươi nhỏ tiếng thôi...hai Quỷ Tướng kia là Quỷ cấp Đại đấy...nếu bọn họ phát hiện ra hang động này,ta và ngươi khó sống.

-Hừ...ặc ...ta và ngươi không thân thiết gì...tại sao ngươi lại cứu ta?

Đông Kỳ Vân nghe hỏi cũng ngớ người ra một lúc.

-"Ừ nhỉ...tại tại sao ta lại cứu Hắn chứ?Hắn là Yêu Hồ kia mà...còn ta là Tu Nhân kia mà..."

-À...ừ...tại tại ta nghe ngươi gọi Khiêm sư huynh là Thiếu Chủ nên nể tình đồng môn cứu ngươi thôi...

-Ha ha ha...ặc...

Bạch Diễn Tình nghe lý do mà không thể nhịn cười.

-Ậy...vết thương của ngươi không nhẹ đâu ,cười nhỏ thôi...

-Hừ...thật buồn cười... không phải Bách Kiếm Môn các ngươi công bố thiên hạ đoạn tình nghĩa với Thiếu Chủ của ta rồi hay sao,nể tình đồng môn...đúng là lý do vô cùng buồn cười...

-Hả...tin tức đã truyền đến Ma Vực rồi à...nhanh thế ...

-Ặc...

-Này này...ngươi đừng cử động...để ta băng vết thương cho ngươi...

-Hừ...tránh ra...ai cần...ta...ặc ...tự làm được...

Bạch Diễn Tình ngồi xuống tịnh tâm dưỡng thần ,điều tức linh lực để trị thương,nhưng vết thương do Tam Sát gây ra không thể khép miệng,máu vẫn chảy ra,nhuộm đỏ cả ngực áo của Y.Đông Kỳ Vân vội lấy từ trong túi càn khôn đeo bên hông ra một lọ thuốc đưa cho Bạch Diễn Tình.

-Này ...uống đi...đây là thuốc trị thương của Tô sư tỷ điều chế,tỷ ấy là dược tiên của Bách Kiếm Môn đấy...ngươi đừng vì sĩ diện mà để mình chảy hết máu chứ.

Bạch Diễn Tình lườm mắt nhìn Đông Kỳ Vân.

-Câm miệng...mặc kệ ta...

-Người đẹp sao hung hãn thế nhỉ?

Câu nói của Đông Kỳ Vân làm cho Bạch Diễn Tình ngỡ ngàng,ánh mắt của Y nhìn hắn có chút nghi hoặc lại ẩn chút ngượng ngùng,còn Đông Kỳ Vân thì vừa hiểu ra mình đã nói một câu mà không nên nói với Yêu tinh Ma Tộc còn là một nam nhân,Hắn đỏ bừng cả mặt ấp úng.

-Ta ta ta...ý của ta...

-Hừ...

Mặt của Bạch Diễn Tình càng lúc càng trắng bệch xanh xao,ý thức của Y càng mơ hồ.

-"Trên vũ khí của Tam Sát có độc...ặc...đúng là thứ hỗn tạp ...linh lực của ta đã tiêu hao quá nhiều không thể tự ép độc ra ngoài được rồi...mắt của ta..."

Bạch Diễn Tình thấy mọi thứ trước mắt mình tối dần,sau đó không còn nhận biết gì nữa, qua một lúc lâu Y cảm giác trên ngực của mình có cái gì đó đang mút lấy da thịt,nó mềm mại di chuyển chậm rãi,khiến cho Y vừa đau rát vừa dễ chịu,Y mơ màng cố gắng mở mắt ti hí nhìn đến.

-Ơ...ngươi...

Tiếng của Bạch Diễn Tình thều thào nho nhỏ nói không ra hơi,lời thốt chưa ra khỏi cổ họng đã nghẹn thành những tiếng ư ử.

Đông Kỳ Vân đã mở rộng cổ áo của Y ra khỏi bờ vai làm lộ khuông ngực trắng nõn với vết thương dài cả gang tay,Hắn đang dùng miệng của mình mút nhè nhẹ lên chỗ vết thương kia,từ tốn,chậm rãi như sợ làm đau Bạch Diễn Tình.

-"Khốn kiếp ngươi...Đông Kỳ Vân...dám bỡn cợt ta...ta mà lấy lại sức lực...sẽ xé rách miệng dâm đãng của ngươi..."

Thế nhưng trong cảnh lờ mờ được nhìn qua ánh mắt ti hí của Bạch Diễn Tình thì hình ảnh Đông Kỳ Vân nhổ bỏ từng ngụm máu đen ra khỏi miệng vẫn rất rõ ràng.Tiếp theo hắn xé vạt áo trong của mình thành dãi lụa dài,nhẹ nhàng nâng người của Bạch Diễn Tình lên rồi băng vết thương ,xong đâu đấy thì kéo cổ áo,buộc thắt lưng lại cho Y.Bạch Diễn Tình vẫn mơ màng quan sát Đông Kỳ Vân,thấy hắn sau khi băng vết thương cho mình xong thì trở nên thất thần đi qua đi lại,chóc chóc vò đầu bứt tai,nghiêm trọng hơn Hắn còn tự vả vào mặt của mình chang chát.Làm cho Bạch Diễn Tình cũng ngớ người ra.

-"Hắn bị độc công tâm rồi ư...sao sao lại hành động như thế..."

Bạch Diễn Tình thiếp đi.

Thực ra Đông Kỳ Vân không phải bị độc công tâm mà vì Hắn không giải thích nổi hành động của mình,đang tự vấn bản thân.

-"Ta đã làm cái gì vậy chứ?tại sao ta lại khen da thịt của Hắn mịn màng hơn nữ nhân chứ?tại sao lại thích mùi hương trên người của Hắn hả...ta điên rồi sao?yaa...Đông Kỳ Vân tỉnh lại đi...Hắn là nam nhân...hic...nhưng Hắn đẹp nhỉ...ớ...sao ta lại tán thưởng Hắn chứ?à... thiên hạ ai cũng tán thưởng Hắn như vậy cơ mà...ta không bất thường...Hắn mệnh danh là Hồ Ly lưỡng tính...Mỹ Hồ Tiên...bờ môi mộng gợi tình hơn cả Mẫu Đơn,Bách Hợp... không, không, không...Yêu Hồ...hắn là Yêu Hồ...ta điên rồi...điên rồi a..."

-Ầm...ầm...

Hang động rung chuyển sau mấy tiếng nổ bên ngoài,Tam Sát đã đuổi đến.

-Con Hồ Ly thối tha kia mau lết ra đây cho ta...ta đã ngửi thấy mùi Yêu Hồ chết tiệt ngươi rồi...yaaa...

-Ầm ầm...

Tam Sát cảm nhận được yêu khí của Bạch Diễn Tình quanh đồi núi nhưng không xác định được vị trí của Y ở đâu,đành tung chưởng đánh loạn xạ ,cho nổ đất đá khắp nơi ép Bạch Diễn Tình lộ diện,hang động chịu ảnh hưởng rung chuyển khiến đất đá trong hang rơi xuống ngày càng nhiều.Đông Kỳ Vân lo lắng chạy đến bên Bạch Diễn Tình lấy một tay che trên đầu của Y.

-Hừ cái tên Quỷ Tướng này ,Hắn đánh loạn xạ một hồi chắc sẽ đánh sập hang động này mất,làm gì bây giờ...tên này còn chưa tỉnh nữa...

Đông Kỳ Vân mở ra một kết giới bảo vệ hình cầu bao lấy cả hai tránh bị đất đá đè lên.

-Ầm...

Hang động bất ngờ sập xuống chôn vùi tất cả trong đất đá,Tam Sát thậm chí không còn ngửi ra được mùi Yêu Hồ của Bạch Diễn Tình nữa.

-Hừ...chạy mất rồi...

Hắn chạy đến nơi khác tìm kiếm.

Kết giới hình cầu của Đông Kỳ Vân không phải là kết giới vĩnh viễn cho nên qua độ nửa ngày đã có dấu hiệu tan biến,nó nhấp nháy khiến hàng tấn đất đá xung quanh thu hẹp phạm vi,vài viên đá nhỏ đã rơi vào được bên trong kết giới khiến cho Đông Kỳ Vân hoảng vía.

-Á...sắp sập xuống rồi a...

Hắn lăn người qua nằm trong tư thế chống đẩy,mặt đối mặt với Bạch Diễn Tình đang nhắm nghiền mắt chưa tỉnh,vừa kịp lúc đất đá phía trên lưng của Đông Kỳ Vân đã hạ thấp áp sát y phục của Hắn ,Hắn cố nhấc một tay lên để độ thêm linh lực cho kết giới,nhưng khỉu tay càng lúc càng co lại,hạ thấp thân của Hắn xuống áp sát vào người của Bạch Diễn Tình.

-"Ôi trời ơi...nặng quá đi...một tay chống không nổi rồi a..."

-Bụp!

-Á.

Đông Kỳ Vân không chống nổi nữa cả thân thể đập xuống người của Bạch Diễn Tình,mũi chạm vào trán của Y,hai tay co để hai bên phía trên vai Y.

-"Híc... ngươi làm ơn đừng tỉnh lại vào lúc này...ôi ...trán Hắn thơm quá...hước...ta ta ta..."

Đông Kỳ Vân cuống cuồng dùng sức đẩy người của mình lên tránh khỏi đụng chạm vào Bạch Diễn Tình,nhưng tay của hắn không nhấc nổi cơ thể của Hắn nữa.

-Ối a...lên nào...làm ơn...

Bổng dưng Đông Kỳ Vân cảm nhận có sát khí bao trùm,ngó mắt nhìn vào mặt của Bạch Diễn Tình thì Hắn súyt chút vỡ tim.

-Á!ngươi ngươi ngươi...tỉnh rồi...tỉnh tỉnh lại khi nào hả?

Bạch Diễn Tình mở mắt ra đã thấy ngay cái cằm của Đông Kỳ Vân,Y có chút bất ngờ,nhưng càng nổi điên hơn khi mà cảm nhận ra có cái gì đó cứng cứng cứ cạ vào bụng dưới của mình làm Y nhột nhạt,Y lấy tay chạm thử.

-Hước!

Mở to mắt nổi lửa.

Đông Kỳ Vân bị chạm trúng cũng ngó xuống vừa hay bắt gặp ánh mắt dữ tợn ,muốn giết người của Bạch Diễn Tình.

-Ta ta ta ... không cố ý...hang động sập... ta ta ta sợ ngươi bị đá đè...cho cho nên...cho nên...

-Grừ...cho nên ngươi đè ta trước...

-Không không phải vậy...ta chỉ muốn bảo bảo vệ ngươi...

-Bảo vệ ta ...hay là lợi dụng hoàn cảnh...nó đã cương cứng lên rồi kia...còn chối hả?dám nổi ý tà dâm với ta...grừ...

-Phập!

-Á...

Bạch Diễn Tình nhe hàm răng có đủ bốn cái nanh cắn phập vào cằm của Đông Kỳ Vân khiến cho Hắn khóc thét.

-Aaa...đừng cắn ta...đau...đau...ta chỉ muốn chống đất đá lên thôi mà...đừng cắn ta...nhả ra đi...aaa...Hồ Ly đại ca...ta chừa rồi chừa rồi...nhả ra đi đau đau...

Bạch Diễn Tình không nhả ra mà vừa gặm chặt cằm của Đông Kỳ Vân vừa nói.

-Hừ...ngươi không biết thuật dịch chuyển sao? không thể đưa ta ra khỏi chỗ chết tiệt này à...phải chống đỡ đất đá ư?

Đông Kỳ Vân như được khai sáng,ánh mắt long lanh lên.

-Ừ nhỉ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.