Đi một vòng quanh đó cũng chẳng tìm thấy được quán điểm tâm địa phương nào, rơi vào đường cùng, hai người đành phải vào một nhà hàng Nhật để giải quyết cái bụng đói.
“Chủ biên, mới sáng sớm chạy đi ăn lẩu, khẩu vị của chúng ta có phải hơi bị nặng rồi không?”
Lộc Hàm có chút lo lắng hỏi.
“Không sao, đây chỉ là lẩu nhạt như canh thôi.”
Ngô Diệc Phàm liếc mắt ra hiệu cậu nhìn nồi.
“Cũng đúng.”
Lộc Hàm trong nháy mắt yên tâm.
Nồi lẩu này rất ngon, rau chín rồi có thể chấm nước chấm chua chua ngọt ngọt mà ăn, nghe nói là khẩu vị đặc trưng của Thái Lan. Bên cạnh còn cung cấp miễn phí thức uống, kem, trái cây, cùng một vài loại món ăn vặt Nhật tinh mĩ, người xem hoa cả mắt.
Nguyên liệu đều được đặt trong một cái đĩa màu sắc rực rỡ, dáng vẻ còn rất đáng yêu, vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của Ngô Diệc Phàm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chén không trên bàn càng ngày càng cao, Lộc Hàm sờ sờ bụng nhỏ tròn vo, thỏa mãn tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, rất có cảm giác thành tựu.
“Lộc Hàm.”
Chủ biên đại nhân ngồi đối diện đột nhiên mặt liệt lên tiếng.
“A?”
Lộc Hàm ngẩng đầu.
“Cậu đi lấy cho tôi một cái bánh mật, giống loại đứa bé bàn bên đang ăn đấy.”
Ngô Diệc Phàm phân phó nói.
“…”
Lộc Hàm im lặng.
“Nhanh lên.”
Ngô Diệc Phàm không biết xấu hổ mà giục.
“… Sao anh không tự đi lấy đi?”
Lộc Hàm hỏi vặn lại.
“Ừm…” Ngô Diệc Phà giấu đầu hở đuôi nhìn nồi lẩu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-bien-tap-khong-the-dang-yeu-vay-duoc/276200/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.