Tôn Tiền Thanh ngốc lăng nhìn Tôn Thư tươi cười đến thất thần, lòng tràn đầy kỳ quái suy nghĩ, con ông sao nghe thấy hai chuyện này lại vui vẻ như vậy?
Tôn Huyền Nhiên cùng con cháu vào đại sảnh, liền nói thẳng: “Vừa rồi các ngươi cũng nghe rồi! Tổ phụ kêu chúng ta tạm thời dọn ra ngoài, ta liền nghĩ chỉ cùng bốn huynh đệ các ngươi ở cùng một chỗ, có thể chiếu ứng lẫn nhau, để tránh người của đại viện khác hoặc kẻ thù tìm tới cửa, chúng ta không thể ứng phó.”
Tôn Tiền Cạnh, Tôn Tiền Bân, Tôn Tiền Ly và Tôn Tiền Đồng đều gật gật đầu, không ai có ý kiến.
Tôn Bách nhìn bên này, lại nhìn bên kia, không nhìn thấy người của Thư Thanh Viện, liền hỏi: “Tổ phụ! Tam bá đâu? Bá không ở cùng chúng ta sao?”
Tôn Tiền Đồng bỗng chốc mặt trầm xuống: “Tiểu Bách! Người lớn nói chuyện, con nít không được xen vào.”
Tôn Huyền Nhiên nhàn nhạt nói: “Lần này dọn ra ngoài, ta không tính toán ở cùng với bọn họ, cũng không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Tôn Bách nhu nhu nói: “Chính là, kẻ thù của tam bá nhiều như vậy, hiện nay linh điền bị hủy, tứ ca lại không có nhà, toàn bộ Thư Thanh Viện chỉ có thất tỷ biết huyền thuật, nếu bọn họ không ở cùng chúng ta, bọn họ sẽ chết.”
Tôn Huyền Nhiên vô tình nói: “Chết thì chết, ta đây cũng không thiếu một đứa con.”
Tôn Thế cười lạnh: “Đúng vậy! Bọn họ chết càng tốt.
Từ khi bọn họ phát hiện chúng ta lấy sính lễ của Tôn Thư thì vận khí của chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-thu-trong-sinh/489432/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.