Tôn Bặc Phương than cười một tiếng: “Tùy ý đi một chút.”
“Mau vào trong nhà ngồi”. Tôn Tiền Thanh mời hắn vào đại sảnh.
Quản Đồng nói: “Sắp đến buổi trưa, tổ phụ ở lại ăn cơm rồi đi.”
Tôn Bặc Phương muốn cự tuyệt, nhưng tưởng tượng lúc trở về, người của Tây Đại Viện có khả năng sẽ tìm lão xử trí người của Nam Đại Viện, liền đáp ứng ở Thư Thanh Viện ăn cơm trưa.
Đương nhiên, cũng không phải lão bất công với Nam Đại Viện không chịu trừng phạt bọn họ, lão cũng giận Tôn Tiền Cạnh bọn họ ngang nhiên đem đại yêu quái thả ra, hại chết nhiều con cháu như vậy, tâm sao lại không đau.
Chính là cho dù có xử phạt người của Nam Đại Viện, Tây Đại Viện cũng sẽ không bỏ qua như vậy! Bọn họ đối Nam Đại Viện tràn ngập hận ý nồng đậm, là muốn người của Nam Đại Viện đều chết hết.
Nếu xử trí Nam Đại Viện, người Tây Đại Viện rất có khả năng sẽ thừa dịp Nam Đại Viện đang bị thương muốn mệnh bọn họ, đây không phải kết quả lão muốn nhìn thấy.
.
Thư Thanh Viện không khí thực yên tĩnh, mọi người vừa nói vừa cười, làm Tôn Bặc Phương luyến tiếc rời đi, nhưng nơi này chung quy không phải nơi lão muốn ở lại, cho nên ăn cơm xong, lão liền rời khỏi Thư Thanh Viện, về tới Bắc Cẩm Viện, bước lên tháp lâu hắn thích nhất.
…..
Gần đây, bởi vì phát sinh quá nhiều chuyện, lão đã rất lâu không lên đây.
Đứng ở trên đỉnh tối cao, nhìn phòng ốc thuộc về Tôn gia, trong lòng Tôn Bặc Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ton-thu-trong-sinh/489431/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.