Cô bé vẫn im lặng, nhưng ánh mắt đã dịu bớt mấy phần, bàn tay nhỏ xước xát chưa từng có ý định buông lỏng thanh gỗ trên tay. Linh không có ý định éo buộc, nếu foo bé thực sự muốn nó sẽ đưa em ấy theo cùng, hành trình tuy dài và khổ ực nhưng ít nhất là không chết ỏe nơi như thế này.
Vả lại nếu còn ở lại đây, cô bé sẽ chết vì đói, hoặc chết vì bị thú giết, vậy còn khổ hơn.
Rầm!
Đột ngột bên ngoài có tiếng động lớn, Linh nhận ra nguy hiểm lập tức lách vào trong phòng, đóng cửa lại, quan sát qua lỗ mắt mèo đính trên cửa. Bên ngoài một con thú lớn, à không nói là tang thi biến dị thì đúng hơn.
Vì hình dáng của con quái vật có cấu trúc y hệt con người, chỉ là đầu quái vật trọc lóc, mắt thì đen ngòm, hàm răng sắc nhọn với gân danh nổi đầy người.
Bộp.
Cô bé đã chạy đến cạnh nó từ bao giờ, sợ hãi ôm lấy nó, nép mình sau lưng. Linh khẽ mỉm cười, được rồi biết sợ là còn có ý chí sống cao lắm.
Suỵt.
Nó khẽ suỵt một tiếng ra hiệu cô bé im lặng, cô bé ấy gật đầu ngoan ngoãn túm chật vạt áo của Linh.
Tiếp rục quan sát qua mắt mèo, Linh nhận ra con này không có lỗ tai nó mất rồi bị thứ gì đó cào mất chắc là quái thú có móng vuốt, trong môi trường hiện nay, ngay cả quái vật cũng sẽ đánh nhau, một là giành địa bàn, hai là giành thức ăn, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tokyo-revengers-o-mat-the-ta-bau-lay-nam-phan-dien-khong-roi-/3574737/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.