Cô Lương gắp miếng rau vào bát Diệp Lan:
-Tí cháu ra ngoài xem, nhà cô ở trên núi. Mà ngay dưới chân núi là nghĩa trang,cô thì không có bằng cấp gì. Ở nhà có hai đứa nhỏ chẳng thể đi làm xa được.Thôi thì cứ sáng sáng men theo đường mòn xuống chân núi chăm sóc từng ngôi mộ cũng được. Tiền lương không dư giả nhưng đủ để sống qua ngày.
Diệp Lan nghe vậy cũng chỉ gật đầu, đúng là đời người. Có người tiền thì tiêu không hết, vung tiền như giấy vụn. Có người thì thậm chí một tờ tiền để dành dụm cũng không có. Bữa cơm nhà cô Lương đạm bạc nhưng Diệp Lan ăn lại cảm thấy ngon miệng.
Buổi tối ở đây không có điện, chỉ có duy nhất nhà cô Lương ở trên núi nên cũng không thể yêu cầu người ta đưa điện lên đây được. Chỉ có nến để thắp, nếu cần thiết thì dùng còn không thì mò mẫm trong bóng tối. Diệp Lan thấy thương cho hoàn cảnh cô Lương và hai đứa nhỏ.
Vừa tắt nến đi thì tiểu An đã kéo tay Diệp Lan ra sân, sân không rộng nhưng đứng từ trên có thể nhìn thấy thành phố. Những ánh đèn ở thành phố luôn làm tiểu An với Mộc Mộc thích thú. Diệp Lan nhìn sự thơ ngây của chúng chỉ tay về phía thành phố nói:
-Các em..muốn đến chỗ kia chơi không?
Tiểu An và Mộc Mộc cùng nhau gật đầu, trên trời cao muôn vì sao sáng rộng cả vùng trời nhưng so với đôi mắt của 2 đứa trẻ thì đôi mắt ấy còn sáng hơn.
-Khi nào có cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-mot-tong-tai-ac-ma-va-lanh-lung-nhu-anh/3287651/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.