Diệp Lan đột nhiên ngồi lên Lục Khánh Phong, cô hốt hoảng đứng dậy nhưng hắn ta lại ghì chặt cô, Diệp Lan lắp bắp vừa run vừa sợ:
- Bỏ tôi ra. Anh...anh làm cái gì vậy? Tôi...tôi hét lên đó
Lục Khánh Phong liền nhếch miệng lên thì thầm vào tai cô:
- Hét đi, để xem ai đến cứu em....
Diệp Lan nghe hắn nói vậy lại càng sợ hơn, đây là nhà của hắn mà. Diệp Lan vùng vẫy nhưng sức của một cô gái thì sao đấu lại với một người đàn ông chứ, hơn nữa nhìn người hắn cũng có thể biết 10 người đàn ông cũng không thế đấu với hắn huống chi là cô. Đột nhiên, Lục Khánh Phong lại thả tay ra, cô có chút bất ngờ. Được đà, Diệp Lan chạy ra cửa, cô có cảm giác mình như con chim sa vào lưới và được thoát nhưng khi đến cửa Diệp Lan vặn hết sức cửa thì nó cũng không mở ra, cô cứ cố gắng làm sao thoát được cái căn phòng này, đúng hơn là Lục Khánh Phong, nhưng nó sao thế này, không lẽ...cô liền quay qua nhìn Lục Khánh Phong, hắn đang thản nhiên uống một ngụm rượu. Lục Khánh Phong, anh ta còn thản nhiên giơ điều khiển của phòng lên cười nửa miệng:
- Ở đây, giỏi ra đây mà lấy...
Cô đúng là khờ mà, nghĩ sao Lục Khánh Phong lại dễ dàng để cô thoát vậy chứ. Bây giờ làm sao đây? Ra hay không ra? Không được, nếu ở lâu mãi trong phòng này thì cũng không có kết cục đẹp, phải lấy điều khiển, được thì sẽ thoát còn không được thì coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-mot-tong-tai-ac-ma-va-lanh-lung-nhu-anh/3287602/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.