- Ngài Đường ngài bỏ người của tôi ra được chứ...
Ông ta nghe thấy tiếng nói liền theo phản xa quay ra nhìn người đã dám cản trở chuyện vui của ông ta, nhìn thấy Lục Khánh Phong, ông ta chợt xám mặt, vội buông tay Diệp Lan. Lẩm bẩm trong miệng:
- Ngài...ngài Lục...
giọng nói lạnh lùng, khuôn mặt thản nhiên, Lục Khánh Phong nói tiếp:
- Sao? Ngài hứng thú gì với người của tôi sao?
Lục Khánh Phong liền ôm eo Diệp Lan. Diệp Lan liền hoảng hốt, lặng người vẫn chưa biết như thế nào. Ông Đường thì nói vội:
- Không..Ngài cứ tự nhiên. Tôi...tôi có công chuyện, tôi phải đi trước rồi..
Bóng ông Đường mất hút, Diệp Lan vội ngạt tay Lục Khánh Phong ra:
- Cảm ơn anh..
Đột nhiên, Gia Hân có điện thoại. Cô nghe điện thoại một lúc thì quay ra áy náy nói với Diệp Lan:
- Tôi xin lỗi cô, Diệp Lan. Tôi có chuyện gấp phải đi rồi. Tôi rất xin lỗi cô. Cô có thể tự về được không? Hôm khác tôi sẽ mời cô đi sau...
- Được rồi, nếu cô có chuyện quan trọng hãy đi đi. Tôi tự về được mà.
Lục Khánh Phong quay lưng đi. Gia Hân nghĩ gì đó liền gọi hắn lại:
- Ngài Lục...
Hắn ta nghe Gia Hân gọi không trả lời chỉ quay ra nhìn Gia Hân, Gia Hân thấy vậy liền đến chỗ Lục Khánh Phong:
- Ngài có thể đưa Diệp Lan về được không? Coi như tôi nhờ ngài?
Lục Khánh Phong trầm lặng một lúc lâu, nhìn Diệp Lan. Hắn đến chỗ bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-mot-tong-tai-ac-ma-va-lanh-lung-nhu-anh/3287601/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.