Đau
Nghe được câu trả lời của nhóc con khiến khóe môi anh khẽ cong lên.
- Sao không nói còn im lặng, cô là sắt à.
- Ừ, là sắt nhưng sắt cũng biết đau, vạn vật đều biết đau dù có mạnh mẽ đến cỡ nào thì cũng biết đau.
Đây là lần đầu tiên cô nói nhiều với anh thế này,vả lại câu này dừng như đã chạm đến trái tim anh.
Cô nói đúng dù có mạnh mẽ đến cỡ nào thì cũng phải biết đau.
Anh cầm lọ thuốc bôi lên chỗ vết bỏng kia, bừa bôi vừa lén nhìn sắc mặt của Hàn Nguyên nhưng gương mặt không chút biến sắt.
- Chẳng phải nói là ai cũng biết đau sao.Cô không cảm thấy đau à.
Khóe môi khẽ công lên
- Đau chứ! Nhưng mấy cái này có là gì.
Câu nói của nhóc con chứa rất nhiều hàm ý. Ý nói vết thương này có nhầm nhò gì, cô đã từng trải qua những thứ còn đau gấp trăm gấp ngàn lần như vậy.
Anh băng bó một hồi cũng xong,cất lại hộp thuốc vào tủ. Vừa đi anh vừa hỏi
- Muốn đi ăn không
Vốn dĩ anh hỏi vậy vì thấy hồi nãy cô chưa ăn được mấy miếng đã xảy ra chuyện nên mới rủ cô đi ăn.
- Ăn phở đi.
Nhớ tới quán phở gần nhà mình mà anh hay ăn.
- Biết có quán phở gần nhà, cũng khá ngon.
- Được hay đi bộ đi
Hai người bước xuống nhà đã thấy bà Xuân ông Tịnh đang ngồi ở bàn sofa uống trà còn Tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-em-khong-li-do/2924723/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.