Bác sĩ bước ra sau hai tiếng phẫu thuật, dù chỉ hai tiếng nhưng nó như một thập kĩ đối với anh.
Thấy bác sĩ anh tiến tới hỏi.
- Được rồi! Lúc đầu cô gái này không có một chút ý chí sống nào nhưng dừng như kì tích lúc nào cũng suất hiện ở phút cuối, mãnh liệt sống của cô ấy sống lại.
Nghe câu đó của bác sĩ anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô được đưa về phòng hồi sức. Nhìn thấy người con gái với gương mặt nhợt nhạt đang nằm trên giường mà tim anh quặn thắt lại, anh không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như thế. Từ trước tới giờ anh chưa từng có cảm giác vậy với bất kì ai.
* Hai ngày sau*
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi qua khung cửa sổ ánh lên gương mặt xinh đẹp của Hàn Nguyên, hai mắt dần mở ra đập vào mắt cô là trần nhà trắng xóa. Đưa mắt nhìn xung quanh thì không thấy ai.Quý Phong đã đi có chút chuyện còn bà Xuân và bà Tịnh đã đi ăn sáng nên không có ở phòng.
Đang nằm nhớ chuyện tối hôm đó.
*trích từ suy nghĩ của Hàn Nguyên* Tối hôm đó mình với anh ta đi ăn phở sau đó mình bị rắn cắn,anh ta cõng mình chạy về nhà vừa đi anh ta vừa nói không được ngủ nhưng mình đã ngủ, lúc sau mình đã thấy cô ấy sau đó nữa là mình nằm ở đây.
Đang vừa nhìn trần nhà vừa suy nghĩ không biết có người đã vào phòng. Là Quý Phong,hồi nãy anh về nhà thay đồ tắm rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-em-khong-li-do/2924721/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.