Phương Nhi và Thiên Ngọc đi băng băng trên vĩa hè đông đúc. Vừa đi vừa tán gẫu vài ba câu xong lại cười phá lên một cách thích thú.
Hai người con gái, mỗi người mỗi khác, khí chất trên người kia là lạnh lùng cao quý nhưng lại xa cách, còn cô gái kia có vẻ thân thiện hơn, điệu bộ cười híp mắt trong cũng rất đáng yêu.
Vì dạo phố nên cả hai đều không mang giày cao gót như thường lệ.Nhi mặc quần short trắng kết hợp với áo sơmi hồng và mang giày adidas trắng, nhìn nó trông trẻ hơn so với tuổi thật. Còn nhỏ khoác lên mình bộ đồ liền thân màu trắng, đi giày đế bệt.
Nhìn thoáng qua từ xa, có lẽ khong ai biết được hai cô đã là học sinh cấp 3, sắp tốt nghiệp và là người thừa kế của một tập đoàn lớn rồi.
“Nhi, mày không biết lúc nãy tao tức thế nào đâu, trời ạ, con xe mới mua mà bà già đó quẹt một đường dài.” Nhỏ nổi sùng nói.
'Thôi bình tĩnh đi.' Nó cười giã lã.
'Bình tĩnh con mẹ gì chứ, tức chết đi được.'
'Để tao kêu chồng mày mua xe khác là được chứ gì.'
'Sao mày không mua?' Nhỏ liếc xéo.
'Sao tao phải mua? Bà mày hết tiền.'
'Đường đường là người thừa kế một tập đoàn lớn mà nói không có tiền? Trời ạ.' Nhỏ mỉa mai.
'Em nghèo lắm đừng trấn lột em.'
'À à, con này mày được, xem hôm nay bà dạy dỗ mà ra sao nhé!' Nhỏ híp mắt lại, cánh tay thon dài nhanh chóng chộp lấy eo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-em-cong-chua-tuyet/2014258/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.