Chương trước
Chương sau
Châu Mãn Kì ngờ vực, bặm môi khó hiểu :"Ý anh là gì ?"

" Vợ ngốc, tôi cứ nghĩ quên được em vậy mà tự nhiên đứa bé là lý do bắt buộc tôi ở lại, tôi nghĩ thông suốt rồi, cả đời này em chỉ được quyền sống với tôi !"

Càng lúc Băng Thiệu Huy càng hứng khởi, nhân viên làm thủ tục giấy tờ liên tục vỗ tay chúc mừng họ đã thành đôi. Châu Mãn Kì ngồi yên bất động trước khoảnh khắc sinh động, cô ú ớ không hiểu mọi chuyện đang diễn ra khái quát thế nào

Bỗng một lực mạnh nhấc bỗng hai chân cô lên, Băng Thiệu Huy cười khẩy ẵm cô chạy ra ngoài mặc kệ bao nhiêu con mắt trầm trồ đánh giá

Anh lấy được cô làm vợ rồi

Anh hoàn thành tâm nguyện thời trẻ rồi

Suốt mười năm không một tình yêu đổi lại có thể lấy được người đầu tiên anh yêu thật lòng về làm vợ, đối với anh nó rất đáng

Duyên trời định, phận trời tạo và hạnh phúc là do mình tự nắm bắt

Hôn lễ tổ chức cách đó vài tuần

Mấy tuần nay trong đầu Châu Mãn Kì hoàn toàn thư thả do công việc đều được yểm trợ từ mẹ và phu nhân Băng, cuối tuần cô thỉnh thoảng đi khám thai để xem tình trạng ổn định ở mức nào là đáng kể

Hai mẹ con đều rất khoẻ cứ cái đà này đến ngày vào phòng sinh cũng chẳng phải lo lắng quá nhiều về mức độ rủi ro



Hôm trước Băng Thiệu Huy nhất quyết không để cho Châu Mãn Kì đi chụp hình cưới vì sợ ảnh hưởng cả mẹ lẫn con, khác xa với ngày xưa Châu Mãn Kì ham vui nên lèo nhèo đòi đi bằng được kết cục họ cãi nhau một trận toan toác

Lễ tân cài trâm ngọc lên mái tóc thướt tha của Châu Mãn Kì khẽ cười trừ, đám cưới long trọng đủ đầy nhưng cô vẫn trưng bộ mặt khó ở từ hôm qua đến hôm nay, lý do dĩ nhiên là không được chụp ảnh cưới

Một mình cô đi cũng được, không cần anh. Vốn dĩ trong đời người con gái chỉ có duy nhất một lần mặc lên người bộ váy cưới hơn hết bị ép buộc chính xác áp đảo

Tất cả bộ ảnh chỉ có một tấm riêng rẻ trưng bày là tấm mà họ thay lễ phục chụp hình tại cửa tiệm, Châu Mãn Kì khẽ liếc mắt sang tấm hình liền chán nản đừ người trong phòng chờ

" Huhuhu... Sao bạn thân tớ lại trở thành em dâu tớ thế này" Diệp Mai Nhi ăn vận như xã hội đen, từ trên xuống dưới là một cây đen đủi ôm chầm lấy Châu Mãn Kì từ phía sau

Châu Mãn Kì mang thai cộng thêm cả một trận cãi nhau oanh tạc hôm trước nghe bạn than khóc nhanh chóng lật đổ, than phiền :"Tại cậu ném đóa hoa đó cho tớ đấy"

" Tớ tưởng cậu với thầy Sở cơ huhu..." Diệp Mai Nhi khóc ra nước mắt vẫn ôm chầm lấy Châu Mãn Kì luyến tiếc

Muốn rớt nước mắt ghê

Tiếc là Châu Mãn Kì cố đến mấy cũng không nhỏ giọt được, không phải mừng rỡ vì Băng Thiệu Huy cũng không phải sợ tổn thương đến con nhưng thâm tâm Châu Mãn Kì vẫn không thể cho phép cô rơi lệ

Bố không nắm tay cô tiến vào lễ đường mà là Châu Ánh Vĩ, xích mích còn đó và chưa bao giờ có thể hàn gắn vết thương lòng. Tối đó bị mất ngủ trốn anh xuống bếp tìm nước uống Châu Mãn Kì loáng thoáng nghe được tin gia đình nhỏ sẽ tham dự lễ cưới của cô qua điện thoại của mẹ Mãn Ánh

Cũng chẳng biết nên xoay sở nói điều gì cho thật hay ho, dù sao cũng là tập thể cùng chung máu mủ. Châu Mãn Kì mặc kệ cho thời gian trôi đi vì cô đã thực sự quên đi câu chuyện đáng thương ấy, lâu lâu vẫn nhớ đến nhưng không còn phải buồn và khổ đau nữa



Bài hát Sugar của Maroon 5 được mở lên chứ không phải bài hát trang trọng nào hết, giai điệu vui tươi khiến Châu Mãn Kì vừa đi vừa nắm tay Ánh Vĩ không nhịn được giai điệu nhún nhảy theo nó

Phu nhân Băng ngồi bên dưới lo đến nỗi tim rớt ra ngoài sợ Châu Mãn Kì sẽ ngã. Không chỉ có bà mà còn có mẹ cô, Mãn Ánh đứng dậy huơ huơ tay dự tính đỡ cô

Châu Ánh Vĩ thấy chị vui vẻ nhiệt huyết đành cười trừ :"Là mẹ rồi mà sao trẻ con thế chị ngáo ngơ ????"

Châu Mãn Kì nhún vai rạng rỡ trả lời :"Chị có hơi quá hả ?". Châu Ánh Vĩ thở dài lắc đầu nhìn về phía hai bà mẹ bên dưới tim như muốn nhảy ra ngoài dạo chơi cùng cô, Châu Mãn Kì quan sát xong liền mím môi an phận để Vĩ Ánh hoàn tất trao tay cô cho "anh rể"

Tuyên bố lời thề non hẹn biển kha khá, câu nói mà Băng Thiệu Huy chờ đợi lâu la cuối cùng cũng sắp cận kề

" Được rồi, hai con hãy trao nhau một nụ hôn"

Đừng có nghĩ anh giận dai mà không thèm hôn cô nhé, rất nhanh chẳng chần chừ Băng Thiệu Huy túm lấy eo cô hôn sâu tuy mạnh mẽ nhưng lại ngọt ngào khó cưỡng

Quan khách reo hò cực lớn, khung cảnh được ví von như trong chuyện cổ tích đời thật. Nụ hôn dứt ra Băng Thiệu Huy chưa muốn kết thúc tại đây nhưng mặt mày Châu Mãn Kì đỏ bừng và hít thở mạnh

Lo lắng cho con cái gì chứ, chỉ cần Châu Mãn Kì mệt thôi anh đã phát hoảng rồi

Băng Thiệu Huy bĩu môi nghĩ thầm trong bụng :"Rõ ràng dung tích phối của cô ấy rất lớn, đợi đến khi sinh đứa bé ra mình sẽ tống cổ nó đi chỗ khác, thật biết cản đường !"

Trai gái không quan trọng, ai mà trở thành kì đà cản mũi cho dù là con cũng phải đá đi hết, trong đầu Băng Thiệu Huy bây giờ chỉ có vậy thôi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.