Anh lái xe đến công viên,trên đường đi em rất vui vẻ luôn miệng hỏi đủ thứ.
- "Ba ơi kia là cái gì?"
- "Cái cầu đó..con muốn lên đó không?"
- "Chỗ đó không sợ gẫy hả ba?"
- "Không gẫy đâu,nó chắc chắn lắm"
- "À..từ mai ngày nào ba cũng sẽ đón con đúng không?"Em quay người lại nhìn cậu.
- "...."
- "Hôm nào ba cũng sẽ đón con"Anh quay qua nói.
- "Thật hả..aa...vui quá.."
Cậu cũng không biết nên làm gì,cậu im lặng nhìn con. Một lúc sau đến nơi,anh đưa cậu đến công viên năm đó,năm mà anh gặp tai nạn.
- "S..sao anh lại đến đây?"
- "Chỗ này đẹp mà?"
- "Ba không thích chỗ này hả?"
- "..Không đâu..ba thích mà.."
Cả người cậu cứ run lên,trong đầu không ngừng nhớ về vụ tai nạn năm đó. Nó giống như vết thương sâu,mãi mãi khắc trong tâm trí cậu.
- "Ốm sao?"Anh nhìn cậu.
- "..Tôi không sao đâu"
Rồi họ đi vào trong,bên trong cũng không đông lắm. Cậu cố kìm hãm nỗi ám ảnh mà cho em chơi rất vui vẻ.
Vài tiếng sau,chơi nhiều nên em đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. Họ đi ra cổng,cậu nhìn ra đường thì lại thấy sợ.
- "Nhớ về năm đó sao?"
- "..Không có"
- "Nếu lúc đó tôi không bị đưa vào viện kịp thì giờ chắc là sẽ không ai làm khổ em rồi nhỉ?"
- "...."
Cậu không nói gì nữa, bế lấy em rồi đi lên xe. Cậu lại ngồi ra ghế sau.
Đang trên đường về tự nhiên anh dừng lại rồi có một người con gái đã lên xe. Anh và cô ấy nói chuyện rất vui vẻ,cậu cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-anh-tu-rat-lau-roi/877098/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.