Đang cười đùa vui vẻ thì anh bước vào,cậu liền im lặng trở lại.
- "Papa..lại đây đi"
Anh cũng từ từ đi đến,bế em lên.
- "Không được trèo lên bụng ba con như thế đâu"
- "Dạ.."
- "Giờ con ra ngoài đi cùng bác quản gia đi mua đồ ăn nhé?"
- "Mua đồ ăn..mua kẹo cho con.."
- "Đòi bác quản gia ấy,bác ấy nhiều tiền lắm papa không có tiền mua đâu"
- "Dạ..để con tự đi"
Anh thả bé xuống
- "Con đi nha ba..con sẽ mua cả kẹo cho ba nữa.."
- "..Hứa nhé"
- "Dạ.."
Nói xong em vui vẻ chạy ra chỗ bác quản gia. Giờ chỉ còn anh và cậu ở trong phòng.
- "Sao em không nói gì mà đã đi?"
- "...Tôi phải ở lại đợi anh dậy để đòi tiền sao?"
- "Sao lúc tôi đến em không nói em bị bệnh?"
- "..Tôi hơi mệt..anh ra ngoài được không?"
- "...Không"Anh nhìn cậu một hồi rồi nói.
- "Tiền viện phí tôi sẽ trả anh sau khi tôi xuất viện,cảm ơn đã đưa tôi đến đây"
- "Em đừng như vậy được không?"
- "..."
- "Em ghét anh đến vậy sao?"
- "...."
- "Về nhà với anh đi..."Anh nhìn cậu nói.
- "Xin lỗi.."Cậu nói nhỏ.
Anh cũng không nói gì nữa,nhìn cậu một hồi rồi anh cũng rời đi. Cậu muốn rơi nước mắt lắm nhưng vẫn cố kìm lại.
- "Rồi thời gian sẽ giúp anh hết yêu em...nhưng em thì không"Cậu nghĩ.
Một lúc lâu sau Cà Rốt cầm kẹo trên tay vui vẻ chạy đến chỗ cậu.
- "Ba..con có kẹo cho ba nè.."
Cậu ngồi dậy rồi nhìn bé cười vui vẻ.
- "Nè..ba chọn đi"Em dơ lên trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-anh-tu-rat-lau-roi/877096/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.