Cậu ngồi đó, cứ một lúc cậu lại lén nhìn anh. Anh thấy cậu nhìn liền đưa tay ra giữ lấy cổ cậu.
- "Nhìn thì nhìn đi, lén lút vậy làm gì?"
- "Em có làm gì đâu.."Cậu đỏ mặt.
- "Còn dám bảo không làm gì?"Anh nhìn cậu.
- "A.. em có em có em có nhìn"Cậu cuống lên.
- "Muốn nói gì cứ nói đi"
- "... Hay là.."Cậu lưỡng lự.
- "Sao?"
- "..."Cậu nhìn anh một hồi lâu.
- "Nói đi,em muốn gì, em thích gì anh đều sẽ làm cho em"
- "...Công khai được không.."
- ".. Em muốn thật sao?"Cậu bất ngờ nói.
- ".. Vâng,nếu bố mẹ cậu chủ không đồng ý em...em sẽ dẫn con đi.."
- "Em nói gì vậy?"Anh tức giận nhìn cậu.
- "Em không muốn cậu chủ khó xử...với cả em với cậu chủ không môn đăng hộ đối...nếu em rời đi, cậu chủ sẽ tìm được người tốt hơn em.."Cậu cúi gằm mặt xuống nói.
- "Vậy không cần nói với họ đâu"Anh nói rồi xuống giường,định rời đi.
Cậu thấy vậy liền cầm lấy tay anh rồi nói nhỏ.
- "Chúng ta không thể giấu mãi được.."
- "Thà giấu để em ở bên còn hơn công khai để mất em"
- "..."
Anh nói rồi bế cả em bé đi,cậu nhìn theo bóng lưng anh mà tâm trạng trở nên khó chịu,nước mắt cũng từ từ rơi xuống.
Cậu không biết nên làm gì,cậu tự ti về hoàn cảnh,về ngoại hình và mọi mặt của bản thân rồi ngồi suy nghĩ tiêu cực.
......................
Vài ngày sau, mọi chuyện cũng trở lại bình thường. Anh đi làm,để cậu và em bé ở nhà.
Cậu đang chơi với con thì có điện thoại.Cậu tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-anh-tu-rat-lau-roi/877087/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.