Anh đi đến trước cửa phòng cậu định gõ cửa nhưng lại thôi rồi quay trở về phòng mình. Cậu thì ngồi trên giường buồn bã mà nước mắt cứ rơi.
Cả hai người đều im lặng và rồi bỏ bữa. Đến sáng ngày hôm sau cậu đang ngủ thì bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức. Cậu cũng tò mò mà đi ra ngoài.
Vừa mở của ra cậu đã thấy Thu Quyên, cô gái mà lần trước cậu gặp ở khách sạn. Cô ta cứ đứng ở cửa gào hét rồi đòi vào nhà cho bằng được, còn đang lớn giọng với bác quản gia.
Cậu thấy vậy nên lại gần chỗ bác quản gia.
- "Có chuyện gì vậy bác.."
- "Cô ấy cứ đòi vào gặp cậu chủ..cậu chủ đã dặn trước rồi nên tôi không thể không cản cô ấy"
- "CÁC NGƯỜI BIẾT TÔI LÀ AI KHÔNG MÀ DÁM CẢN ĐƯỜNG HẢ.. ĐI RA ĐI RA"Cô ta gào ầm lên.
- "....Cho cô ấy vào đi.."Cậu nói nhớ lại những lời mẹ anh nói rồi nói nhỏ.
- "Cậu chủ sẽ tức giận mất."
- "Cháu sẽ chịu trách nhiệm.."
- "Đuổi cô ta đi đi"Anh nói.
Cậu và bác quản gia giật mình mà quay lại nhìn anh.
- "Cần thiết thì gi.ết luôn đi, phiền phức"
- "... Cho cô ấy ở đây cũng được mà.."Cậu nhìn anh.
- "Em biết đó là ai mà?"Anh nhìn cậu.
- "...Cô ấy ở đây cũng có sao đâu.."Cậu nắm chặt bàn tay lại rồi nói.
- "Em đang nghĩ gì vậy?"Anh cau mày lại.
- "Em không nghĩ gì cả.."Cậu cố né tránh ánh mắt của anh.
Nói rồi cậu quay người bước ra cửa chính.
- "...Để cô ấy vào đi"
Cậu vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-anh-tu-rat-lau-roi/877086/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.