Anh vẫn đi làm như bình thường,bác quản gia thì ở lại bệnh viện chăm sóc cho cậu. Đến ngày thứ 2 anh mới quay lại bệnh viện. Anh vào phòng ngồi xuống bàn.
- "Hôm nay tôi sẽ ở đây"
- ".. Tôi cũng sẽ ở đây.."
- "Về đi"
- "..Nhưng.."
- "Về đi"
- "Tôi biết rồi ạ.."
Đến tối hôm đấy, trong khi anh đang ngồi bên cạnh canh cậu thì tay cậu lại di chuyển. Anh thấy thì liền nhanh chóng ấn nút gọi bác sĩ. Cậu được tiêm thuốc và còn rất nhiều những thứ khác.
Một lúc sau bác sĩ đi ra nói với anh.
- "Ổn rồi.. cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại hoàn toàn, đúng là ý chí sinh tồn mãnh liệt"
- "..."
Anh đi vào phòng rồi đứng nhìn cậu một hồi rồi cũng đi ngủ.
Sáng hôm sau anh tỉnh dậy, vừa vào đánh răng rửa mặt thì cậu cũng đã tỉnh dậy.
- "Nước...khát quá.. nước.."
Một lúc sau anh đi ra thấy cậu tỉnh dậy thì liền lại gần xem cậu.
- "Cho tôi nước.. nước.."
Anh lấy nước rồi đỡ cậu hơi nhổm dậy cho cậu uống.Uống nước xong thì anh lại đỡ cho cậu nằm xuống.
- "Con.. con tôi.. con tôi đâu"
- "Ở phòng khác". ngôn tình ngược
- ".. Tôi muốn.."
- "Không được"
- "....."Cậu buồn bã quay đi.
- "Nằm yên đấy"
Anh nói rồi rời đi, một lúc sau anh bế trên tay em bé rồi lại gần cậu. Cậu muốn ngồi dậy bế con nhưng lại không thể dậy nổi.
- "Nằm yên"
Anh nói rồi đặt em bé xuống bên cạnh cậu. Cậu nhìn em bé, nước mắt rưng rưng.
- "Đặt tên đi, tôi chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-anh-tu-rat-lau-roi/877069/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.