- Tôi....chân....chân của tôi, đau lắm – Vy đau đớn thốt lên từng lời
- Không phải chứ - Khánh tiến lại gần – Chân của cô bị trật rồi
-....
- Đứng dậy được không? – Khánh gặng hỏi
Vy cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã xuống, bất chợt một bàn tay rắn chắc đỡ lấy eo cô, trong giây phút hai trái tim như ngừng đập, thời gian như ngừng trôi chỉ có tiếng song biển vẫn reo và gió vẫn đùa nghịch....Hai đôi mắt trạm nhau
- Anh buông tôi ra – Vy lên tiếng
- Được thôi – Khánh buông Vy ra như lời cô yêu cầu và để cô ngã xuống bờ biển
- Anh.....- Vy gắt
- Không phải cô nói tôi buông cô ra sao – Khánh bao biện
-....
- Sao, tôi nói đúng rồi chứ gì?
- Anh giỏi lắm
- Cô muốn cãi nhau với tôi sao?
- Được, coi như tôi thua anh
- Rõ ràng là cô không cãi được tôi
- Được, tôi thua, bây giờ anh cũng không cần ở đây nữa Vương thiếu gia... - Vy dằn từng chữ
- Vậy tôi đi
- Không tiễn – Vy lo " chiến tranh " mà quên mất chân cô đang bị đau, nếu Khánh đi thì ai sẽ đưa cô về, bây giờ đang gần trưa nên ở đây không có ai, quả là nan giải
- Được, tôi sẽ đi – Khánh cười trừ - nhưng đừng có hối hận đấy
- Cho dù có chết tôi cũng không hối hận – Vy khẳng định lại
Khánh quay người bước đi, bấy giờ Vy mới để ý lại, trên bãi biển không một bóng người, chân lại đang bị trật, không thể nào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-anh-chang-trai-bang-lanh/48139/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.