- À....à tôi muốn đi biển
- Đi biển sao?
- Tôi biết là không được mà?
- Tôi nói là không được sao?
- Vậy là chúng ta sẽ đi biển đúng không.....yeah...
- Đúng là đồ ngốc – Khánh lẩm bẩm
Khánh nhấn ga, tăng tốc đi thẳng tới bờ biển
- Anh đi từ từ thôi, sao phải đi nhanh vậy chứ
- Nói ít lại nếu không tôi quăng cô xuống đường bây giờ
- Ò – mặt Vy xịu xuống – đúng là tính khí thất thường – Vy lẩm bẩm
Hơn 10"p sau Khánh và Vy đã có mặt ở bờ biển, Vừa đến biển Vy đã mở cửa chạy một mạch ra bờ biển vô cùng thích thú đã lâu lắm rồi Vy mới cả nhận lại cái cảm giác này. Vy nhắm mắt nghe tiếng sóng biển hòa cùng tiếng gió đang vờn trên tóc cô, vị mằn mặn của biển thấm vào từng lớp không khí....cảm thấy vô cùng thoải mái, từ từ mở mắt ra Vy đã thấy Khánh đứng bên cô từ lúc nào rồi
- Cô thích biển vậy sao? – Khánh hỏi
- ừ! mỗi khi ra biển tôi lại thấy mình như được tái sinh lại, những khi buồn tôi ra ngoài biển để gió thổi bay đi những nỗi buồn ấy, những điều không vui cũng tan theo. Cảm giác sẽ vô cùng dễ chịu...
- thật vậy sao?
- ukm! anh thử đi, nhắm mắt và cảm nhận
Khánh nghe lời Vy nhắm mắt lại cảm nhận hơi của biển cả, gió đang đùa nghịch trên mái tóc anh, vô cùng thoải mái
- tôi thắc mắc? – Vy hơi ái ngại quay sang Khánh
- Cô nói đi
- Tại sao lúc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-yeu-anh-chang-trai-bang-lanh/48138/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.