Bỗng nhiên Thẩm Tố cắn lên yết hầu cậu, khiến cậu khẽ rên lên một tiếng, Tử Thanh tự cắn chặt miệng mình lại nhưng hắn ta lại vân vê phần dưới thân của cậu, dù bị kích thích tới tột độ nhưng rồi cậu vẫn nuốt hết từng tiếng, từng âm thanh nghẹn lại trong cổ mình. Nhưng hắn ta sẽ để cậu yên được sao. Hoa Anh đang hôn mê tỉnh lại thấy cảnh tượng kia mà quát lớn:
- Ngươi là tên khốn, không biết điều gì đã khiến ta thu nhận ngươi về. Loại tiểu nhân lấy oán báo ân,...
Cậu ta quát một hồi lâu nhưng hắn ta lại không thèn mảy may đến, hắn nắm chặt thứ đó của cậu, đôi môi của cậu tự mình cắn tới máu đỏ tươi chảy tuôn ra như nước, hắn cũng chẳng thèm để cho cậu được yên. Hắn vuốt ve đôi tay đang bị trói của cậu mà đặt môi lên ngậm lấy môi cậu, nhưng miệng cậu vẫn cắn chặt không để cho hắn chiếm tiện nghi của mình. Hoa Anh nhìn chủ nhân của mình trong tuyệt vọng, gọi mấy người xung quanh:
- Các người mau đi cứu lâu chủ, các người mau làm gì đó đi, ta cầu xin các người.
Nhưng họ đều chịu sự chi phối của Thẩm Tố mà bất động không để ý tới bất cứ lời nói nào của họ. Tử Thanh nhìn Hoa Anh đang gào khóc cầu xin cho mình nhưng cậu cũng chẳng thể làm được gì. Tự nghĩ về bản thân mình làm mấy điều vô tác dụng suốt một tháng trời cậu khẽ cười khổ, lên tiếng:
- Hoa Anh, dừng lại đi, không cần như vậy đâu. Ta thấy mệt mỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-thu-thanh-thi-ve-than-can-cua-nhan-vat-phan-dien/726977/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.