Căn nhà tre này vô cùng đơn sơ, có 3 gian nhà, một gian cậu đang ở. Cậu ngồi dậy thấy bên bàn có một bát cháo nóng đặt ở đó. Bụng cậu reo lên vì đói. Cậu cầm bát cháo liền húp lấy không sợ bỏng. Khi ngụm cháo đầu tiên vào miệng, cậu nhận ra một mùi vị vô cùng quen thuộc. Mùi vị ấy làm cậu ngay lập tức nhớ tới hương vị từ rất lâu trước đây của Tử Thanh làm cho cậu. Bát cháo sen vô cùng tầm thường nhưng lại vô giá với cậu. Ngay khi ấy chủ nhà về và bước vào, cậu liền gọi:
- Tử Thanh là huynh phải không?
Vị chủ nhà ấy hờ hững đáp lại:
- Ngài đang gọi ai vậy Thái tử điện hạ?
Nhìn người vừa bước vào Thái tử hiện lên vẻ mặt hết đỗi kinh ngạc, lắp bắp nói:
- Không, không thể nào, rõ... rõ.. ràng ngươi đã. chết...chết.. rồi mà.
Cậu ta nói:
- Phải ta đã chết rồi.
Cậu ta chính là Minh Cảnh. Kẻ đáng lẽ đã chết rồi.
Cậu ta nói với Khuynh Doanh:
- Ngài bất ngờ cũng bình thường thôi, ngoài thị vệ của ngài và cô ấy ra không ai biết ta còn sống cả.
Thái tử sững sờ:
- Không thể nào rõ ràng ta đã tận mắt thấy ngươi và hoàng thúc chết, bắng cách nào chứ?
Minh Cảnh mặc kệ cậu bỏ đi.
Tại đây Minh Cảnh làm một người bán thảo dược. Trong nhà chất đầy đủ cái loại thảo dược khác nhau, có loại phơi khô, có loại giã nát cất gọn gàng trong gian nhà chính. Nhưng Khuynh Doanh nhớ rằng Tử Thanh y có tu vi đủ cao để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-thu-thanh-thi-ve-than-can-cua-nhan-vat-phan-dien/726945/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.